Sự tức giận của Lê Ngữ Vi lúc này mới giảm bớt một chút, cuối cùng cúp máy mà không có nói gì. Hừ, cô còn muốn dùng cô ta giúp mình báo thù nữa sao? Tự cô làm! Sau khi Diệp Tử cúp điện thoại, mỉa mai cười một cái, loại thiểu năng như cô mà muốn đấu với tôi? Cô ta luôn không hiểu, tại sao thiên chi kiêu tử IQ cao và năng lực vẹn toàn như Lê Hiếu Nhật lại có một đứa em gái ngu ngốc như Lê Ngữ Vi chứ? Lúc này, Tịnh Nguyệt bước đến từ hành lang với vẻ mặt bình thản. “Cô Diệp” Tịnh Nguyệt chào một cái rồi rời đi. Bởi vì mấy ngày này Diệp Tử nghỉ dưỡng ở trang viên, Lê Hiếu Nhật liền bảo Tịnh Nguyệt tạm thời không cần theo cô ta. Nhìn thấy bộ dạng dửng dưng của Tịnh Nguyệt, trong lòng Diệp Tử không khỏi khinh miệt, chỉ là một người làm mà thôi, không biết tự lượng sức mình. … Kiều Minh Anh tỉnh lại rồi, trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn chút vẻ bệnh tật trắng bệch, đôi môi khô và nhợt nhạt, đôi mắt vô thần chớp chớp vài cái, rồi mới quay mắt qua nhìn Kiều Tiểu Bảo đã nằm ngủ ở bên giường của cô. Lúc Kiều Tiểu Bảo ngủ giống hệt như một tiểu thiên sứ, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại dễ thương, mềm mại đến mức như có thể búng ra cả nước, có lẽ là giá trị dinh dưỡng trong bữa ăn của trang viên quá cao, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé có chút tròn tròn rồi, nhưng mà vẫn rất ngầu và đẹp trai. Lông mi của bé rất dài, dài đến nỗi Kiều Minh Anh có hơi ghen tị, giống như cái bánh bao lớn Lê Hiếu Nhật kia vậy, lông mi dài mà xoăn. Kiều Minh Anh vươn tay ra nhẹ nhàng chọt vào phần dưới mắt của bé, ở đó có một chút xanh xanh, giống như là vết tích do ngủ không ngon để lại vậy. Cô lại khiến bọn họ lo lắng rồi. Đôi mắt ngân ngấn nước của Kiều Minh Anh loé qua một tia nghiêm nghị, cô tưởng mình đã rất giản dị không khoa trương rồi, từ trước đến giờ không đi tranh giành bất cứ điều gì, cũng hiếm khi tranh chấp với người khác, chỉ muốn mình sống cuộc đời của chính mình trên đời này, tạo ra thế giới của riêng mình. Có phải cô đã nghỉ ngơi lâu quá, nên khiến cho mấy người đó có thể làm bất cứ điều gì mà bọn họ muốn rồi không? Kiều Minh Anh a Kiều Minh Anh, mày thật sự muốn cứ bất lực như vậy mãi sao, đợi mấy người đó lại ra tay nữa, nếu như mục tiêu không phải mày thì sao? Ánh mắt Kiều Minh Anh đột nhiên co lại, nhìn khuôn mặt ngủ yên tĩnh của Kiều Tiểu Bảo, đôi mày liễu nhíu chặt. Phải rồi, nước C không như nước Anh, ở nước Anh cô mỗi ngày đều phải lo lắng vì sinh tồn, nhưng ở đây, dưới đôi cánh của Lê Hiếu Nhật, cô vậy mà lại bắt đầu cảm thấy may mắn. Kiều Minh Anh, mày càng sống càng thụt lùi rồi, quên nhiệm vụ và thù hận của mày rồi sao? Sao có thể tham lam hưởng thụ chứ? Kiều Minh Anh dùng sức nhắm mắt lại, đầu ngón tay run lên vài cái, sau đó Kiều Tiểu Bảo liền tỉnh dậy. Đôi mắt to của bé hiện lên một tia vui mừng: “Mami, mẹ tỉnh rồi!” Đang định nhào vào vòng tay của Kiều Minh Anh, nhưng sực nhớ ra phần ngực của Kiều Minh Anh có vết thương, cho nên ngừng lại rồi. “Ừm, sao không về phòng ngủ?” Kiều Minh Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, nhìn bé với một vẻ đau lòng. Trong lòng âm thầm quyết định, sau này không được an nhàn như vậy nữa, vì Kiều Tiểu Bảo, vì…Lê Hiếu Nhật! Kiều Tiểu Bảo vốn không biết quyết định trong lòng của Kiều Minh Anh, bé nở một nụ cười ngoan ngoãn nhìn Kiều Minh Anh, đôi mắt sáng long lanh: “Mami ơi mẹ có đói không, bảo bối nấu cháo cho mẹ rồi, có muốn ăn một chút không?” “Đương nhiên muốn rồi.” Kiều Minh Anh cười nói, sau đó nhìn xung quanh: “Daddy con đâu, sao không thấy?” “Daddy ra ngoải rồi, sẽ về nhanh thôi.” Nghĩ đến Lê Hiếu Nhật đi làm gì, trong lòng Kiều Tiểu Bảo lại thở dài. Ai mà biết người sai khiến phía sau lại là cô út Lê Ngữ Vi của bé chứ, trong lòng daddy chắc chắn rất xoắn xuýt, một bên là vợ và con trai, một bên là em gái, ai bị kẹp ở giữa đều sẽ không dễ chịu hết. Kiều Tiểu Bảo rời khỏi phòng, đi đến nhà bếp ở tầng dưới. Dạ Thất mang cho Kiều Tiểu Bảo một chiếc ghế đẩu, để bé đứng trên đó múc cháo. “Tiểu Bảo, có phải cậu đang nghi ngờ cái gì không?” Dạ Thất nhìn Kiều Tiểu Bảo múc cháo với vẻ mặt nặng nề, bộ dạng xị cái mặt nhỏ đó thật khiến người ta tò mò bé đang suy nghĩ cái gì. Kiều Tiểu Bảo nhẹ nhàng gật đầu, tắt bếp đang mở lửa nhỏ, vừa múc cháo vừa trả lời: “Phải đó, tôi luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.” Dạ Thất ở trong bóng tối yên lặng nghe Kiều Tiểu Bảo nói chuyện. “Lê Ngữ Vi là đại tiểu thư từ nhỏ sống trong nhung lụa, hơn nữa với tâm cơ của cô ta thì không thể làm ra chuyện kêu người bắt cóc mami tôi rồi còn kêu người chụp loại ảnh huỷ hoại thanh danh được, càng huống hồ mấy ngày này cô ta cũng không có xuất hiện trước mặt chúng ta, mami của tôi cũng không có đi đắc tội với cô ta, nếu như không phải là ai đó lửa cháy thêm dầu, thì thật khó tưởng tượng là cô ta sẽ làm ra được chuyện như vậy.” Kiều Tiểu Bảo cúi đầu lọc hết tất cả những người có khả năng qua một lượt. Trực tiếp phủ định chỉ số IQ của Lê Ngữ Vi. Dạ Thất khẽ kinh ngạc, nếu như không phải là Kiều Tiểu Bảo nói, cô ta thật sự không nghĩ đến điểm này, với một loại danh môn thục viện từ nhỏ đến lớn chưa hề giết cá qua như Lê Ngữ Vi, mấy chuyện như huỷ hoại thanh danh của người khác này đích thực không giống như cô ta có thể làm ra được. Nhưng…… “Nhưng tâm tư phụ nữ, lỡ như cô ta bởi vì đố kỵ với mami của cậu thì sao, không phải là có đạo lý để làm ra chuyện này rồi à?” Dạ Thất nhìn Kiều Tiểu Bảo nhẹ nhàng nói. Nhìn kìa, sau khi ả Lê Ngữ Vi kia làm ra chuyện này xong, cách xưng hô của Tiểu Bảo đối với cô ta trực tiếp thay đổi từ “cô út” sang “Lê Ngữ Vi” rồi, đây chính là chênh lệch. Nhưng Kiều Tiểu Bảo lại khẽ lắc đầu, không để ý lắm đến câu hỏi này: “Cho dù cô ta có ghét mami của tôi, cũng sẽ không làm ra loại chuyện huỷ hoại thanh danh của mami tôi đâu.” “Cậu lấy tự tin từ đâu vậy? Chuyện của cô ta và mami của cậu 5 năm trước, có phải cậu không biết không?” “Chuyện gì?” Kiều Tiểu Bảo đặt một chén cháo lên khay, sau đó bày một vài đĩa món ăn nhẹ lên đó, nhìn Dạ Thất một cái. Dạ Thất đang định nói thì nghe thấy tiếng thay giày sột soạt ở cửa, cô chớp mắt với Kiều Tiểu Bảo, sau đó lập tức ẩn nấp. Kiều Tiểu Bảo bưng khay đi ra ngoài, nhìn thấy Lê Hiếu Nhật đã thay xong dép đi trong nhà chuẩn bị lên lầu. “Daddy” Kiều Tiểu Bảo sức lực rất lớn nên bưng khay cũng không cảm thấy nặng nề. Bé sải đôi chân ngắn ngủi của mình đi theo, lúc đi đến đầu cầu thang thì Lê Hiếu Nhật liền quay người lại, đi xuống vài bước, ngồi xổm xuống nhìn cái khay trên tay bé, mấy đĩa đồ ăn nhẹ trên đó tuy rất thanh đạm nhưng rất tinh xảo: “Con làm à?” “Dạ phải.” Kiều Tiểu Bảo gật gật đầu, lộ ra một nụ cười thật tươi. Lê Hiếu Nhật có chút kinh ngạc, con trai của anh mới lớn nhường này, mà Kiều Minh Anh đã bóc lột bé như vậy rồi? “Học nấu ăn từ khi nào vậy?” Lê Hiếu Nhật đứng dậy, cầm lấy chiếc khay trong tay Kiều Tiểu Bảo, sau đó dắt tay bé lên cầu thang. Ngón trỏ của Kiều Tiểu Bảo đặt lên miệng, suy nghĩ một lúc: “Không nhớ nữa, hình như trước đây nhìn thấy mami một mình làm việc nhà rất vất vả nên đã giúp đỡ, sau đó…” Sau đó trở thành Kiều Tiểu Bảo kiêm hết việc nhà. Nhưng mà Kiều Tiểu Bảo cảm thấy rất vui, lúc ở Anh ngoại trừ thiếu một daddy trong nhà, mami luôn dành hết tất cả tình yêu thương cho bé, cố gắng bù đắp đi sự ấm áp mà tâm hồn bé thiếu thốn, cho nên bé mới hiểu chuyện sớm như vậy. “Tài nghệ làm bếp của mami cũng rất tuyệt a.” Kiều Tiểu Bảo nhấn mạnh một cái, mới bắt đầu bé tiếp xúc với phương diện này còn bởi vì mami là một người có tâm hồn ăn uống, nhưng lại lười biếng, thường xuyên ăn bánh mì không ăn cơm, nên bé mới học. Trái tim Lê Hiếu Nhật lan toả một sự đau lòng, cúi đầu nhìn đỉnh đầu đã được cắt tỉa gọn gàng mà bóng láng của Kiều Tiểu Bảo, tao nhã nói: “Sau này đã có daddy, những cái đó đều đã qua rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]