Xem trọng cô như vậy à?
Cô không dám nói chuyện, hít vài hơi để cho trái tim mình không đập nhanh như vậy nữa, nhắm mắt lại, giả vờ vẫn còn đang hôn mê.
Hai người này lôi Kiều Minh Anh vào trong nhà kho, sau đó buông tay ra, cơ thể Kiều Minh Anh và mặt đất tiếp xúc thân mật, khuôn mặt nhỏ sấp mặt xuống, cũng may bên này không có đá vỡ, nếu không là bị huỷ dung rồi.
“Lão đại, người đã đến rồi, tìm người đó đòi tiền đi.” Một người trong đó nói, thanh âm không có hạ thấp xuống, là thanhh âm vốn có.
Quả nhiên là có người bắt cóc cô, nhưng người này là ai?
Kiều Minh Anh nín thở tập trung tinh thần, gióng tai lên lắng nghe.
“Còn cần mày nói à? Mày là lão đại hay tao là lão đại vậy, đi lấy cái ghế tới đây.” Lão đại hung ác mà trừng mắt nhìn đàn em, nhìn hoàn cảnh xung quanh một vòng, khó chịu mà hừ một tiếng.
“Vâng vâng vâng, nghe lão đại hết.” Đàn em nịnh hót cười vài cái, sau đó kéo ra một cái ghế cũ kỹ từ góc nhà kho ra, lau sạch bụi trên đó, rồi đặt ra sau lưng lão đại mời hắn ta ngồi xuống.
Lão đại hài lòng hừm một tiếng, hoàn toàn không khách sáo mà ngồi xuống, chiếc ghế phía dưới phát ra âm thanh “két két” dữ dội.
“Lão đại, vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây?” Tên đàn em căng thẳng mà nhìn Kiều Minh Anh trên mặt đất, trong lòng có chút sợ hãi, bắt cóc thế này là phạm pháp a, nếu như không phải tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-den-nha-ba-oi-mo-cua-ra/1773375/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.