Ánh mắt của Tô Thành Nghiêm rất kiên định, không chút do sự rút tay ra, đi về phía Lâm Hạnh Nhi.
Dương Ly nhìn lòng bàn tay của mình, trống rỗng, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại một chút hơi ấm.
Cô nhìn bóng lưng Tô Thành Nghiêm đi về phía Lâm Hạnh Nhi, đột nhiên nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Tạm biệt, em vẫn không thể nói ra tình yêu thầm kín của mình.
Tạm biệt, Thành Nghiêm của năm đó, người khiến em yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Nụ cười trên khóe miệng của Dương Ly vẫn chưa mất đi, cả người không còn chút sức lực, ngã về phía sau.
“Cô ơi, cô bị sao vậy?” Một giọng nói động lòng người giống như dòng suối róc rách chảy đi vào trong màng nhĩ của Dương Ly, trước khi một chút ý thức cuối cùng biến mất, cô đã nghe thấy giọng nói này, giống như âm thanh tự nhiên, rất khó quên.
Cô biết, chắc chắn không phải là Tô Thành Nghiêm.
Lúc Kiều Minh Anh vội vàng chạy đến Lam Quang, Tô Nghiêm Thành đã đưa Lâm Hạnh Nhi đi, đúng lúc cô đi đến thì bọn họ rời đi, vì vậy cô không gặp họ.
Kiều Minh Anh lòng như lửa đốt mở điện thoại ra, tìm số điện thoại của Dương Ly, gọi điện thoại, không có người nhận máy, nhưng Kiều Minh Anh lại nghe thấy tiếng nhạc nhỏ vọng ra từ đâu đó.
Là nhạc chuông của Dương Ly.
Cô dựa theo tiếng nhạc chuông tìm thấy điện thoại của Dương Ly rơi ở trong một góc, góc này rất lộn xộn, trên mặt đất còn có một vũng máu không rõ ràng.
Đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-den-nha-ba-oi-mo-cua-ra/1773372/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.