Tịnh Nguyệt và Lê Hiếu Nhật đến trước cửa một phòng bệnh thì mở cửa đi vào.
Kiều Minh Anh sải bước, đi đến bên cửa, thông qua ô cửa kính nhỏ trên cánh cửa nhìn vào trong.
Người đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh không phải Diệp Tử thì còn có thể là ai chứ?
Ánh mắt của cô ta rất dịu dàng, mang theo tình ý nồng đậm, nhìn thằng vào người đàn ông ngồi trước mặt cô ta.
Trái tim của Kiều Minh Anh bỗng thắt lên, trong đôi mắt long lanh vụt qua một kinh ngạc, người đàn ông đó là Lê Hiếu Nhật.
Anh nói có chuyện, chính là đến đây cùng với Diệp Tử sao?
Kiều Minh Anh đè nén sự khó chịu trong lòng, miệng nhỏ bặm lại, nhìn chằm chằm gáy của Lê Hiếu Nhật.
Lê Hiếu Nhật không hề phát hiện Kiều Minh Anh ở bên ngoài, giọng nói vốn luôn lạnh nhạt, lúc này lại nhẹ nhàng hơn: “Em không cần lo lắng những thứ này, cố gắng dưỡng thương là được.”
“Em biết, chỉ là lần ngã này, không biết em còn có thể đứng lên được nữa hay không?” Diệp Tử nói, trong đôi mắt đẹp xuất hiện một nỗi buồn và sự giãy giụa, giống như đang thương cảm cho tương lai của mình.
Quả nhiên, câu nói này túm được sự áy náy trong đáy lòng của Lê Hiếu Nhật, ánh mắt nhìn Diệp Tử cũng càng dịu dàng hơn.
“Sẽ được, anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất trên thế giới, nhất định có thể khiến em đứng dậy trở lại.” Lê Hiếu Nhật nghiêm túc hứa, mặc kệ nói thế nào, đều là anh nợ Diệp Tử.
“Tịnh Nguyệt, không có chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-den-nha-ba-oi-mo-cua-ra/1773346/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.