Nếu đã như vậy rồi, hai người bọn họ cần gì phải lưỡng lự nữa.
Kiều Minh Anh hít sâu một hơi, rũ tầm mắt xuống, khóe miệng nở một nụ cười đắng chát.
“Minh Anh, nếu không thì cậu đi bày tỏ lời xin lỗi với anh ta đi, nói không chừng là anh ta sẽ tha thứ cho cậu đó.” Dương Ly tiếp tục khuyên cô.
“Không thèm.” Cái miệng nhỏ của Kiều Minh Anh cong lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa hai bên mắt: “Tớ mới không đi tự rước lấy nhục đâu, anh ấy không thích tớ, cho dù tớ có thích anh ấy thì cũng không có tác dụng.”
Sau khi Dương Ly nghe thấy như vậy thì cảm thấy rất buồn bực, cái cô gái ngốc này, làm sao anh ấy có thể không thích cậu được chứ?
“Cậu suy nghĩ thử xem, lúc đầu là do cậu nói những lời nói làm tổn thương người khác như vậy, cho dù sau đó Lê Hiếu Nhật nói những lời kia thì còn không phải là bởi vì cậu à?”
Đôi mắt của Kiều Minh Anh trầm xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ hơi quật cường cố chấp, cô biết là những lời nói đó của mình rất làm tổn thương người khác.
Thế nhưng mà Lê Hiếu Nhật còn muốn làm người khác tổn thương hơn so với cô mà?
Dương Ly thở dài, ô ấy cũng chỉ có thể khuyên đến mức này, nếu như các cô gái ngốc Kiều Minh Anh này vẫn cứ khăng khăng tiếp tục như thế, vậy thì cũng không có ai có cách cho cô.
…
Kiều Minh Anh ở trong nhà của Dương Ly mấy ngày, vẫn luôn không đến bệnh viện, quay phim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-den-nha-ba-oi-mo-cua-ra/1773337/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.