“Cô muốn gì tôi đều cho cô cả, nhưng nhất định ngoại trừ tôi ra. Nếu cô muốn mạng tôi, thì tôi cũng có thể cho cô được. Hay chúng ta cược một ván đi, cược gì thì tùy cô lựa chọn. Nếu mà tôi chết thì giữa chúng ta hoàn toàn chấm dứt. Còn nếu không chết thì cũng coi như đã trả hết những gì tôi nợ cô.”
Lời anh nói ra cứ như lưỡi dao sắc nhọn khiến người ta không thể không đặt dấu chấm hỏi.
Đây cũng là câu dài nhất mà Lê Hiếu Nhật nói với Diệp Tử, nhưng lại là nói với cách như thế này đây.
Diệp Tử ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Lê Hiếu Nhật, nước mắt trào ra, dáng vẻ đáng thương khiến người ta thương cảm: “Anh…”
Đây thật sự là điều cô không ngờ tới.
Có lẽ trước giờ cô chưa từng nhìn thấu lòng anh, cô cứ ngỡ dùng đôi chân bại liệt này là có thể trói buộc được anh, thành công gả cho anh, cho dù anh có không bằng lòng đi nữa thì cũng sẽ cưới cô vì trách nhiệm.
Trước đó, Diệp Tử vẫn luôn rất tự tin, vậy nên thái độ của cô đối với Tịnh Nguyệt mới ngày càng thêm tệ.
Bởi vì Tịnh Nguyệt là người mà Lê Hiếu Nhật đưa đến cho cô ta, trong tiềm thức cô ta luôn coi Tịnh Nguyệt như người hầu của mình. Lúc mới đầu thì vẫn còn vờ vịt trước mặt nhưng lâu dần thì cô ta lại bắt đầu tự cho mình là vợ của anh, lại thêm trước giờ Tịnh Nguyệt chưa từng có lời nào chống đối nên cô ta càng ngày càng tự tung tự tác.
Bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-den-nha-ba-oi-mo-cua-ra/1773304/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.