“Được rồi mà, thời gian và địa điểm cho cậu quyết định hết.” Kiều Minh Anh nở nụ cười gian xảo, khoác cánh tay cô ấy rồi đi về trước.
Dương Ly ung dung quay đầu nhìn cô, rồi lại nhìn xuống những cái bịch trong tay mình, vừa bước ra ngoài đã gặp chuyện xui xẻo.
“Cửa hàng đó cũng được, bán toàn mấy loại thịnh hành trong năm mới thôi, qua đó xem đi.” Dương Ly nhìn cửa hàng đó chằm chằm, rồi kéo Kiều Minh Anh sang bên đấy.
Kiều Minh Anh chỉ đành đi nối gót theo cô, nhìn Dương Ly lựa đến lựa lui, hứng thú bừng bừng.
“Hiếu Nhật, anh thấy cái này sao? Có hợp với em không?” Một giọng nói ngọt ngào quen thuộc vang lên ở sát vách, khiến cho Kiều Minh Anh quay đầu nhìn lại trong vô thức.
Cô nhìn thấy Diệp Tử đang cầm bộ váy màu vàng tơ ướm lên người, mặc dù cô ta ngồi xe lăn, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến nụ cười ngọt ngào trên gương mặt.
“Ừm, thích thì mua đi.” Lê Hiếu Nhật ngồi trên chiếc ghế sô pha tròn trong cửa hàng, hai chân vắt chéo, sang trọng hút hồn.
Kiều Minh Anh nhìn anh, vẻ mặt dịu dàng và nụ cười mỉm ấy làm anh có vẻ ôn hòa hơn đôi phần, hoàn hoàn khác với dáng vẻ lạnh lùng, nhuốm vẻ tức giận lúc ở trong Tập Hoa Uyển hồi nãy.
Không phải nói bận à? Hóa ra là bận dẫn giai nhân đi dạo phố.
Kiều Minh Anh không khỏi bĩu môi, trong lòng lầm bầm vài câu, rồi ngồi xuống cái ghế sô pha bên cạnh mình, không nhìn anh nữa.
Cứ giả vờ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-den-nha-ba-oi-mo-cua-ra/1773300/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.