Lục Cung Nghị vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ là hai mắt đã nhắm lại: “Những chuyện không nên hỏi thì tốt nhất đừng nên hỏi, có những chuyện mày không hiểu được đâu.” Có những chuyện thật sự bất đắc dĩ. Giọng nói đó khẽ thở dài, như đang tiếc nuối một điều gì: “Thật đáng tiếc, sao mày phải đối xử với cô ấy như thế, chẳng phải mày rất thích cô ấy sao?” Nói xong, bên cạnh bỗng chìm vào im lặng, rất lâu sau, Lục Cung Nghị mới đứng dậy, nhìn vào nơi nào đó trong văn phòng với ánh mắt ảm đạm, nở nụ cười cay đắng: “Mày không hiểu được đâu.” Giọng nói đó không hề đáp lại, giống như chưa từng xuất hiện. *** Lúc chị Lâm đưa bộ lễ phục và đồ trang sức mà tối nay Kiều Minh Anh phải mặc tới cho cô, cô đã thật sự kinh sợ. Không phải vì bộ lễ phục ấy quá quý giá mà vì đây chính là bản thảo thiết kế cô tiện tay vẽ ra lúc nhàn rỗi nhưng lại bất ngờ được Lê Hiếu Nhật may thành sản phẩm hoàn thiện, hơn nữa các chi tiết tinh xảo đến mức cô phải ngạc nhiên. “Những thứ này đều được cậu chủ sai người chuẩn bị từ trước, cô Kiều nhìn xem, còn cả sợi dây chuyền này nữa, cậu chủ nói nhất định phải bảo cô đeo nó tối nay.” Chị Lâm cười ha ha nói, rồi mở một chiếc hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền màu bạc. Thật ra sợi dây này rất đơn giản, khá mảnh không hề thô, nhưng nếu nhìn kỹ có thể nhìn ra, trên mặt dây chuyền được nối với nhau bởi một chuỗi những trái tim, ngay chính giữa có treo một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này mới là thứ quan trọng nhất của cả sợi dây. Người khác có thể không biết, nhưng Kiều Minh Anh lại là người biết rõ nhất, toàn bộ tinh hoa của sợi dây chuyền đều nằm trong chiếc nhẫn này. Đây là khái niệm cô đã đưa ra lúc bé, không ngờ Lê Hiếu Nhật lại làm ra thật. Chiếc nhẫn được chạm khắc rỗng, những nơi chạm khắc đều khảm những viên kim cương vô giá, kim cương rất nhỏ, nhưng cả chiếc nhẫn chắc chắn không dưới 100 viên, chính giữa còn tạo thành một đóa tường vi tinh xảo khéo léo, chính giữa nhụy hoa còn khảm một viên kim cương màu đen, càng khiến cho chiếc nhẫn thêm thanh thuần quyến rũ. Với ngụ ý là AordLover, người yêu trọn kiếp. Dưới ánh đèn, viên kim cương màu đen chính giữa nhụy hoa, và những viên kim cương li ti trên mặt chiếc nhẫn phản chiếu một tầng ánh sáng rực rỡ. Kiều Minh Anh bình thản liếc nhìn chiếc nhẫn rồi nhìn chị Lâm mỉm cười: “Chị Lâm giúp em thay đồ đi.” “Vâng thưa cô.” Chị Lâm cầm chiếc hộp rồi nhìn Kiều Tiểu Bảo: “Cậu chủ nhỏ, chúng ta đi thôi, để dì Lâm thay đồ giúp cậu.” Kiều Tiểu Bảo lắc đầu: “Không cần đâu dì Lâm, Tiểu Bảo tự thay được.” Những chuyện nhỏ như thay đồ, Kiều Tiểu Bảo không muốn làm phiền người khác. “Được rồi.” Chị Lâm vui vẻ mỉm cười, cảm thấy Kiều Tiểu Bảo rất hiểu chuyện, rồi đi lên lầu cùng Kiều Minh Anh. Phải nói là Lê Hiếu Nhật rất có mắt nhìn, váy dạ hội do đích thân anh chọn được cắt may vừa vặn, đồng thời rất thích hợp với cô. Kiều Minh Anh đung đưa chiếc váy và ngắm nhìn mình trước tấm gương lớn, cô sờ bộ lễ phục, cảm giác rất mịn màng tinh tế, mặc vào rất thoải mái. Cái đẹp thì ai cũng yêu, cũng thích và Kiều Minh Anh cũng không ngoại lệ, khi thấy dáng vẻ xinh đẹp của mình, có ai mà không vui chứ. “Cô Minh Anh, tôi đeo dây chuyền giúp cô,” Chị Lâm lấy sợi dây chuyền ra khỏi hộp, định đeo cho Kiều Minh Anh. Kiều Minh Anh nhìn sợi dây chuyền, trong đôi mắt long lanh lóe lên một tia phức tạp nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, để mặc chị Lâm đeo giúp mình. Sợi dây chuyền chạm vào da thịt, sự lạnh lẽo đến thấu xương lan ra dọc theo xương quai xanh, không biết là tim lạnh hay sợi dây lạnh mà khiến Kiều Minh Anh cảm thấy lạnh lẽo đến vậy. Có những chuyện cho dù cô không nói, nhưng không có nghĩa cô đã quên. “Cô Minh Anh xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ là người rực rỡ nhất trong bữa tiệc tối nay.” Chị Lâm nhìn Kiều Minh Anh trong gương, cất lời khen ngợi tự đáy lòng. Kiều Minh Anh nhoẻn miệng cười, nhìn bóng dáng xinh đẹp tao nhã của chính mình trong gương, dáng vẻ nhu mì và đơn thuần hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo càng làm tôn lên sự trong sáng vốn có ở cô. Bữa tiệc bắt đầu vào lúc bảy giờ nhưng sáu giờ mấy người Kiều Minh Anh mới rời khỏi trang viên, từ trang viên đến nhà chính nhà họ Lê chỉ mất 40 phút, nên cô cũng không gấp. Chỉ có một điều làm cô lo lắng là, hôm nay Lê Hiếu Nhật định công khai thân phận Kiều Tiểu Bảo với mọi người. Cô ngày càng không hiểu nổi tâm tư của anh, mấy ngày nay, từ biểu hiện của anh cho thấy, đúng ra là anh rất thích Kiều Tiểu Bảo nếu không hôm nay anh sẽ không như vậy. Cho nên Kiều Minh Anh suy đoán, rất có thể là vì Kiều Tiểu Bảo đã được sinh ra, hơn nữa còn xuất hiện khỏe mạnh trước mặt anh, nên anh buộc phải thừa nhận chăng. Cô cũng không biết nữa nhưng tự đáy lòng cô vẫn có chút mâu thuẫn về chuyện Lê Hiếu Nhật công khai thân phận Kiều Tiểu Bảo. Không sai, là mâu thuẫn. Anh muốn nhận lại đứa con sau năm năm một cách rẻ mạt như vậy sao? Đứa con trai bảo bối của cô mà anh nói nhận là nhận ư? Mắt Kiều Minh Anh hơi lóe lên, cô đã dần lấy lại sự bình tĩnh sau những ngày yên bình, tĩnh lặng. Kiều Minh Anh bảo tài xế quay đầu, chạy tới chung cư của Dương Ly, nơi này cách chung cư cô ấy rất gần, khoảng mười phút là tới. “Ông ở đây đợi tôi, chúng tôi qua đó một lát.” Kiều Minh Anh mở cửa, rồi dắt Kiều Tiểu Bảo xuống xe, căn dặn với tài xế. “Nhưng cô chủ, bữa tiệc của cậu chủ sắp bắt đầu rồi…” Tài xế chưa nói xong, Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo đã đi vào chung cư, rồi biến mất. Kính coong kính coong. Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo đứng trước cửa chung cư Dương Ly và bấm chuông. Một lát sau, cửa mở ra thì thấy Dương Ly mặc một chiếc đầm dạ hội đi ra mở cửa, chân còn mang giày cao gót. Kiều Minh Anh suýt chút nữa là trợn tròn mắt, không dám tin đây là Dương Ly. Đây là lần đầu tiên cô thấy Dương Ly mặc váy đó trời! Hết cả hồn! “Cậu… cậu mặc váy làm gì?” Kiều Minh Anh nhìn cô ấy, ánh mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, phải nói rằng Dương Ly mặc váy vào, quả thật trông nữ tính hơn rất nhiều, không còn là một người phụ nữ mạnh mẽ nữa. Dương Ly kéo bọn họ vào nhà, rồi dẫn họ tới phòng khách: “Sao cậu lại tới đây? Minh Anh, hôm nay là tiệc sinh nhật Lê Hiếu Nhật đó, sao cậu không đi tới đó mà tới chỗ tớ làm gì?” “Tớ còn phải hỏi cậu đang làm gì đây này, trời tối thề này, cậu không sợ dọa chết người khác à.” Kiều Minh Anh nhấc một góc váy của cô ấy lên, nghi hoặc hỏi. “Chào dì Dương Ly ạ.” Kiều Tiểu Bảo ngọt ngào hô lên, rồi ngồi cạnh Kiều Minh Anh. “Tiểu Bảo ngoan quá.” Dương Ly dịu dàng nhìn Kiều Tiểu Bảo, rồi quay qua nói với Kiều Minh Anh bằng dáng vẻ hung thần ác sát: “Cậu là đồ chết tiệt, cậu mới nói gì thế? Thành Nghiêm gọi điện cho tớ, mời tớ tới đó, bằng không cậu cho rằng tớ muốn mặc thế này lắm à?” Kiều Minh Anh nhướng mày ngạc nhiên, tên đầu gỗ Tô Thành Nghiêm thế mà đích thân mời Dương Ly tới buổi tiệc à? “Ồ, xem ra chuyện tốt sắp đến rồi.” Kiều Minh Anh cười cười, vui mừng thay cho bạn thân, đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó nắm lấy vai Dương Ly nói: “Cậu muốn tới buổi tiệc ư?!” Cô ấy tới buổi tiệc rồi, ai trông chừng Tiểu Bảo giúp cô đây?! Kiều Tiểu Bảo ngây thơ chớp mắt, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao Kiều Minh Anh lại đột ngột đổi ý, nhưng không hề hụt hẫng, vì cậu linh cảm được chắc chắn mẹ làm thế là có nguyên nhân. Lúc Kiều Minh Anh quay lại xe, Dương Ly cũng đi cùng cô, còn có Kiều Tiểu Bảo nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]