“Người tận hưởng cuộc sống an nhàn bình yên như ba sẽ không hiểu được lúc mẹ liều mạng đấu tranh không cho người khác dẫn con đi đâu.”
“Con nói những lời này không phải vì muốn ba đồng tình với con và mẹ, mà con chỉ muốn ba đối xử tốt với mẹ một chút, nếu ba không đối xử tối với mẹ, Tiểu Bảo sẽ dẫn mẹ bỏ trốn, cho dù con rất thích ba.”
Từng câu nói của Tiểu Bảo như tảng đá đập mạnh vào tim Lê Hiếu Nhật.
Hóa ra anh đã nhìn nhầm khi thấy Kiều Minh Anh có vẻ như sống rất tốt ư.
Suốt năm năm không ở cạnh họ, anh thật sự đã bỏ lỡ quá nhiều thứ.
Nhưng câu nói cuối cùng của Tiểu Bảo, vẫn là niềm an ủi rất lớn cho Lê Hiếu Nhật, chí ít cậu bé vẫn thừa nhận anh là ba.
“Ba xin lỗi, mặc dù ba không ở cạnh con trong quá khứ, nhưng trong cuộc sống sau này của hai mẹ con, ba sẽ luôn ở bên hai người.” Lê Hiếu Nhật thủ thỉ rồi khẽ ôm lấy Kiều Tiểu Bảo: “Nhưng, những lời như bỏ nhà đi, con đừng nghĩ đến nữa nhé, con muốn dẫn người phụ nữ của ba đi đâu chứ?”
Kiều Tiểu Bảo lè lưỡi cười trộm, thật ra bé nói những lời này chỉ vì muốn ba quý trọng mẹ thôi, bằng không cậu bé đã ngay lập tức bảo Dạ Nhất chuẩn bị đưa hai mẹ con bỏ trốn rồi!
“Ba đừng quên rằng, bảo bối không phải dễ bắt nạt nha.” Kiều Tiểu Bảo nghẹo đầu, dáng vẻ nghịch ngợm gian xảo như một chú hồ ly con.
“Hừ! Con cứ thử xem.” Lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-den-nha-ba-oi-mo-cua-ra/1773256/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.