Chương trước
Chương sau
“Ừ, như vậy cũng có thể chặn được cái suy nghĩ của anh ta.” Kiều Minh Anh ngẫm lại mà còn cảm thấy có chút sợ, cô vẫn chưa quên được ánh mắt của Ethan khi cô đưa trình đơn xin thôi việc, ánh mắt đó không khác gì như muốn dùng dây cột cô lại.
Không hề có chút gì là phong thái của người lãnh đạo công ty.
Có một số người chỉ thích hợp làm bạn tốt, nhưng lại không thích hợp làm người yêu.
Mắt Lê Hiếu Nhật sáng lên, cơn tức giận vừa rồi ở trong lòng như dần dần tan biến.
“Em không quên ba ngày sau là ngày gì chứ?” Lê Hiếu Nhật tỳ khuỷu tay lên bàn, hai bàn tay đan vào nhau, đặt dưới cằm, phong thái rất quyến rũ.
Ba ngày sau?
Kiều Minh Anh nhẩm tính nhanh trong đầu, không phải ngày lễ, cũng không phải ngày gì quan trọng.
Nhưng mà Lê Hiếu Nhật đã nói như vậy thì chẳng phải hàm ý là hôm đó rất quan trọng đó sao?
“Hôm đó là ngày gì?” Kiều Minh Anh hỏi, sắc mặt anh lập tức trầm xuống, dáng vẻ của anh khiến cho cô cảm thấy bồn chồn lo lắng trong lòng.
“Vậy là em đã quên rồi?” Lê Hiếu Nhật nhắm mắt lại, rồi sau đó anh mở mắt nhìn cô với ánh mắt có chút nguy hiểm, như một con báo đang chực chờ con mồi, toàn thân toát lên dáng vẻ đáng sợ.
Giống như chỉ cần cô gật đầu thì anh sẽ lập tức vồ lên xé xác cô ra.
“Không quên không quên, sao mà em quên được cơ chứ.” Kiều Minh Anh vội vàng xua tay, cô lắc đầu nguầy nguậy: “Ba ngày sau không phải là sinh nhật của anh sao.”
Cô thầm tự trách mình, sao cô có thể quên được sinh nhật của anh cơ chứ.
“Ừ, hừm.” Cuối cùng thì sắc mặt của anh cũng giãn ra bớt, anh ậm ừ rồi liếc nhìn cô.
“Anh yên tâm đi, quà em sẽ dâng hai tay lên!” Kiều Minh Anh gật đầu với dáng vẻ chắc chắn, cô thật sự không tài nào chống đỡ được ánh nhìn chằm chằm như muốn nuốt chửng cô của anh.
Bản thân cô biết rằng nếu như món quà lần này không thể khiến anh vừa lòng thì khả năng cô bị anh ăn tươi nuốt sống là rất cao.
“Hay là em tự buộc nơ cột mình lại rồi dâng tặng lên đi, biết đâu anh sẽ miễn cưỡng chấp nhận.” Lê Hiếu Nhật nhếch khóe môi nở nụ cười nham hiểm, ánh mắt anh như nhìn thấu tâm can của người đối diện.
Buộc nơ bản thân rồi đem tặng cho anh sao?!
Miễn cưỡng nhận?!
Kiều Minh Anh bực mình nhếch mép, sau đó cô hất tóc ra sau, nhìn anh cười gian xảo và nói: “Tổng giám đốc Lê gần đây cô đơn lắm sao? Trong đầu sao toàn chứa những thứ không trong sáng vậy.”
“Trong đầu anh chỉ có em.” Lê Hiếu Nhật quả thật là con hồ ly già, chỉ với câu nói ngắn gọn đã khiến cho cô ú ớ không biết nói gì nữa.
“Anh có tin là sau này anh mà còn đụng tay đụng chân với em nữa thì em sẽ thiến anh không?” Kiều Minh Anh dùng sức đập mạnh xuống bàn, tuy ngoài mặt cô tỏ vẻ tức giận, nhưng thực chất trong lòng cô đang kêu đau ngất trời.
Đại Boss Lê chớp chớp đôi mắt, tỏ vẻ vô tội, nhìn cô với ánh mắt hoang mang: “Vậy Minh Anh hãy thử nói xem anh đụng tay đụng chân em khi nào? Anh là quân tử nha.”
Anh là tiểu nhân thì đúng hơn!
“Tối hôm qua, có phải anh nhân lúc em ngủ mà đụng vào người em không? Anh đừng tưởng là em không biết!” Kiều Minh Anh bực mình, tuy trước đây đã biết là anh nhây, nhưng độ nhây của bây giờ đã cao siêu hơn nhiều so với trước.
Nói xong, Kiều Minh Anh kéo tay áo xuống, vết đỏ trên tay tuy đã có tan bớt, nhưng vẫn còn nhìn thấy rõ.
Lê Hiếu Nhật nhoẻn miệng cười, anh nhìn cô và nói: “Sao? Minh Anh mắc cỡ sao?”
“Mắc cỡ cái đầu anh!” Kiều Minh Anh không thể nhịn được nữa, cô lên tiếng mắng anh xong rồi xoay người đi ra ngoài.
Sau khi đóng cửa, cô vẫn còn nghe được tiếng cười vọng lại từ sau lưng, trong lòng cô càng cảm thấy buồn bực hơn.
Kiều Minh Anh mới vừa bước ra đã nhìn thấy Lục Cung Nghị đang bước đến, mắt cô thoáng qua chút bất ngờ, giờ này sao Lục Cung Nghị lại xuất hiện ở bên trong tòa nhà CR?
“Minh Anh.” Gương mặt Lục Cung Nghị hiện lên chút bất ngờ, anh nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời từ tốn đi đến chỗ cô: “Em làm việc ở đây sao?”
“Dạ, em là nhân viên thiết kế của công ty, còn anh?” Kiều Minh Anh cười đáp.
Cảm giác ấm áp tỏa ra từ Lục Cung Nghị dễ dàng làm cho đối phương cảm nhận được bình yên.
Đột nhiên anh khiến cho Kiều Minh Anh nhớ tới Thần Ngôn, tuy là không quen thân với anh ấy lắm, nhưng nụ cười ấm áp của anh ấy rất giống với nụ cười của Lục Cung Nghị, mang đến cho đối phương cảm giác yên bình.
Hình như đã rất lâu cô không gặp anh rồi.
Thật ra không phải Kiều Minh Anh vì không gặp anh nên nhớ, mà là do từ sau lần ở bệnh viện, cô cũng không còn gặp anh nữa, nên cảm thấy có chút kỳ lạ mà thôi.
“Công ty của anh và công ty của em có một hợp đồng hợp tác kinh doanh, anh đến để thương lượng công việc, hoặc không chừng chúng ta sẽ có hợp tác chung một hạng mục đó chứ.” Lục Cung Nghị để lộ ra nụ cười tràn đầy mong đợi.
“Vậy à, rất mong chờ được hợp tác với anh.” Kiều Minh Anh cười híp mắt trả lời.
Sau khi nói chuyện qua lại lúc, Lục Cung Nghị được thư ký Trương mời vào phòng tiếp khách, còn Kiều Minh Anh cũng đi vào phòng làm việc của mình ở kế bên phòng làm việc của tổng giám đốc.
Đại khái trôi qua khoảng hơn một tiếng, Kiều Minh Anh nhận được tin nhắn của Lục Cung Nghị, trong tin nhắn có ghi rõ công ty Thần Tinh chỗ anh đang làm việc gần đây mới cho ra sản phẩm nước hoa mới, loại nước hoa này chuyên dành cho nữ giới của nước C, đã xác nhận hợp tác với CR, người mẫu được xác định là cô người mẫu đang nổi, Hạ Huân Nhi, giờ chỉ còn thiếu vài bộ đồ thiết kế thích hợp, trang phục lần này do Kiều Minh Anh phụ trách, yêu cầu mẫu thiết kế mới mẻ và độc đáo phù hợp với chủ đề, sau cùng còn ghi thêm là rất vui khi được hợp tác với cô…vân vân.
“Nhìn dáng vẻ của em biết ngay em đã biết chuyện này trước rồi?” Giọng Lê Hiếu Nhật bất chợt vang lên trong phòng làm việc của cô, nghe giọng anh có vẻ không vui lắm.
Kiều Minh Anh tắt điện thoại theo bản năng, rồi cô ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Lê Hiếu Nhật đang đứng dựa người bên chiếc bàn, anh đã cởi áo vest bên ngoài ra, còn mỗi chiếc áo sơ mi trắng trên người, hai nút áo trên cùng cũng được cởi ra, đôi chân thon dài phía dưới chiếc quần tây màu đen, toàn thân anh toát lên cảm giác thu hút mê hoặc khiến cho đối phương không thể rời mắt khỏi anh được.
Lê Hiếu Nhật thoáng nhìn thấy hành động thoáng qua của Kiều Minh Anh, ánh mắt anh tối sầm lại, anh im lặng đứng nhìn cô.
“Em biết rồi.” Kiều Minh Anh gật gật đầu.
Lê Hiếu Nhật nhìn cô lúc lâu, cuối cùng mím môi: “Ừm.”
Kiều Minh Anh nhìn theo bóng dáng Lê Hiếu Nhật rời đi thông qua lối đi thông giữa hai văn phòng, bất chợt cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Rốt cuộc người đàn ông này đang nghĩ gì?
Sự thật thì rất nhiều lúc cô không hiểu được trong lòng anh đang nghĩ gì, con người anh cũng giống như đôi mắt của anh.
Đôi mắt sâu hút đến mức không thể nào thấu hiểu được.
Hợp tác rất nhanh được tiến hành, cũng vì lần hợp tác này mà Kiều Minh Anh đến công ty Thần Tinh.
Sản phẩm nước hoa lần này của công ty Thần Tinh vẫn chưa chính thức công bố, nhưng với cương vị là công ty dẫn đầu trong ngành công nghiệp nước hoa dành do nữ giới, mỗi đợt sản phẩm mới của công ty Thần Tinh đều được nhiệt tình đón nhận và hầu như là bán sạch trong thời gian ngắn.
Nếu nói trang phục của CR là giấc mơ mà phụ nữ cố gắng theo đuổi, thì nước hoa của Thần Tinh lại chứa đầy khát vọng mong chờ của nữ giới.
Nước hoa của Thần Tinh trước giờ chưa bao giờ có trường hợp mời người mẫu làm gương mặt đại diện, điều này chứng tỏ sản phẩm lần này rất được chú trọng.
Kiều Minh Anh biết Thần Ngôn là nhân viên ở công ty này, còn những điều khác cô không rõ lắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.