Không thể không nói, khuôn mặt của Kiều Tiểu Bảo có lực sát thương quá mạnh mẽ, bất cứ ai nhìn thấy cũng không khỏi ngạc nhiên. Lê Hiếu Nhật nhìn thấy hết vẻ mặt của mọi người, anh dắt Kiều Tiểu Bảo tới bàn ăn, người làm mang một chiếc ghế mềm tới, đặt bên cạnh anh để Kiều Tiểu Bảo ngồi lên đó. Lần này đám người làm càng không dám tin, không phải cậu chủ có bệnh ưa sạch sẽ à, sao lại đồng ý ngồi gần một đứa trẻ như vậy? Hơn nữa sao đứa bé này lại còn giống cậu chủ đến thế?! “Chị Lâm.” Lê Hiếu Nhật hờ hững gọi. “Cậu chủ.” Chị Lâm đè nén sự nghi hoặc trong lòng mình lại, cúi đầu đáp. “Dặn dò mọi người từ hôm nay đây sẽ là cậu chủ nhỏ của mọi người, mọi người phải đối xử với cậu bé như đối xử với tôi, không được phép sơ suất, hiểu chứ?” Giọng nói lãnh đạm, khí thế lại như vương giả khiến người khác vui lòng phục tùng. “Dạ.” Chị Lâm không dám hỏi nhiều, sau khi trả lời thì đứng lùi sang một bên. “Làm một phần ăn nữa, phải làm theo khẩu vị của trẻ con.” Lê Hiếu Nhật lạnh nhạt nhìn lướt qua bàn ăn rồi dặn dò. Kiều Tiểu Bảo phồng má, trong lòng có phần cảm động, vội vàng kéo tay áo Lê Hiếu Nhật: “Đừng, mami nói đây là việc làm lãng phí, Tiểu Bảo ăn gì cũng được.” Một bàn đầy đồ ăn thế này mà đổ đi thì thật đáng tiếc, nếu để mami tham ăn nhìn thấy nói không chừng sẽ nhảy lên liều mạng với chú ấy chứ. Chị Lâm nhìn Kiều Tiểu Bảo thêm lần nữa, khuôn mặt mềm mại đáng yêu kia rất ra dáng người lớn nói đâu ra đấy với Lê Hiếu Nhật khiến người khác nhìn thấy không khỏi yêu thích. Lòng Lê Hiếu Nhật mềm nhũn, anh gật đầu: “Được.” “Chú à, nhà chú thật lớn.” Kiều Tiểu Bảo vừa xé bánh mỳ vừa nói, trên khuôn mặt ngây thơ chỉ là vẻ rất thích sự yên tĩnh và rộng rãi của nơi này. Lê Hiếu Nhật nghe thấy xưng hô này của bé thì sắc mặt không khỏi trầm xuống, nhưng nghĩ lại lại sợ doạ đến Kiều Tiểu Bảo, vì thế anh nói: “Bảo bối có thích nơi này không? Muốn sống ở đây không?” “Muốn, nhưng bảo bối muốn sống cùng mami ở đây cơ.” Kiều Tiểu Bảo không dễ bị mua chuộc thế đâu, chuyện gì mami cũng là lớn nhất. “Điều này rất đơn giản, chỉ cần mami con đồng ý thì hai người có thể sống ở đây.” Lê Hiếu Nhật cong môi cười, bản tính xấu xa lộ rõ. Hai mắt Kiều Tiểu Bảo sáng lên, sau đó không tin lắm nhìn Lê Hiếu Nhật: “Thật ạ?” “Thật.” Lê Hiếu Nhật lại nghĩ, chính vì Kiều Minh Anh khó đối phó, không dễ chịu khuất phục nên anh mới phải để Tiểu Bảo làm, chỉ cần vào được cửa lớn trang viên thì anh sẽ có cách trừng trị cô. “Mami sẽ tới nhanh thôi.” Kiều Tiểu Bảo nói rất chắc chắn, cũng không vạch trần ý đồ của Lê Hiếu Nhật, theo bé thì không có điều gì quan trọng hơn việc quan hệ của daddy và mami hoà thuận. Nói xong Kiều Minh Anh cúi đầu tiếp tục ăn sáng, bỗng nhiên như nghĩ đến điều gì, bé nói: “Chú, bảo bối muốn đi toilet…” “Đã nói ba là ba con mà!” Bầu không khí bên này rất hoà hợp, thậm chí đã bắt đầu nghĩ mưu làm sao để lừa Kiều Minh Anh tới, còn bên này Kiều Minh Anh lại đang ngủ say như chết. Bình thường còn có đồng hồ báo thức nhưng hôm nay cô đã tắt báo thức rồi ngủ một giấc ngon lành. Cùng với suy nghĩ Kiều Tiểu Bảo cho rằng mami rất lo lắng cho mình thì chênh lệch quá nhiều khiến người khác không nỡ nhìn thẳng. Thật ra Kiều Minh Anh rất chắc chắn Lê Hiếu Nhật sẽ không làm gì Kiều Tiểu Bảo, nếu đã vậy thì coi như để ba con họ bồi dưỡng tình cảm, đến khi đó cô tới đón Tiểu Bảo về sau. Suy nghĩ là vậy nhưng hiện thực lại rất tàn khốc. Chỉ e cô vừa vào cửa lớn trang viên, đừng nói không đưa được Kiều Tiểu Bảo đi mà đến chính bản thân cô có ra ngoài được hay không cũng là một vấn đề. Cho dù đáy lòng Lê Hiếu Nhật bất mãn vì Kiều Minh Anh giấu giếm anh lâu như vậy nhưng tình yêu là thứ thời gian càng dài thì càng không thể dứt bỏ. Anh không quên được Kiều Minh Anh mà ngược lại còn yêu cô sâu đậm hơn, nói lên rằng vị trí của Kiều Minh Anh trong lòng anh rất quan trọng. Nhưng nếu hiểu lầm chưa được gỡ bỏ thì dù có yêu thì thế nào, người cao ngạo như anh sao có thể cúi đầu một lần nữa. Có lúc tình yêu thật sự không phải dung túng, nhất là với thần thoại chi phối sinh mạng tập đoàn xí nghiệp Vạn gia của nước C mà nói, cho dù tình yêu của anh dung túng nhưng cũng phải để người ta tiếp nhận. Anh chưa bao giờ cảm thấy Kiều Minh Anh sẽ tiếp nhận sự dung túng của anh. Hôm nay là ngày đi làm nhưng Kiều Minh Anh thì hay rồi, cô dứt khoát không đi, ở nhà ngủ đến mức động đất cũng không thèm dậy. Giống như Kiều Minh Anh, hôm nay Lê Hiếu Nhật cũng không định đi làm, anh giao công việc cho thư ký Trương rồi ở nhà chơi cùng Kiều Tiểu Bảo. Mà hai người ở bên kia cho rằng Kiều Minh Anh sẽ lo lắng cho Kiều Tiểu Bảo đến mức lòng nóng như lửa đốt đang nghĩ cách làm sao lừa được cô tới đây lại không hề hay biết nhân vật chính trong câu chuyện lại ngủ đến khi mặt trời chiếu sắp cháy rèm cửa sổ vẫn chưa chịu dậy. Ngủ thẳng tới ba giờ chiều Kiều Minh Anh mới mơ mơ màng màng bò dậy, điện thoại trên tủ đầu giường đổ chuông không biết bao nhiêu lần cô cũng không phát hiện. Ngược lại khiến cho Kiều Tiểu Bảo bên kia vô cùng sốt ruột, từ sáng đến giờ mami không nghe một cuộc nào, có phải lại gặp nguy hiểm rồi không? Đợi đến hơn ba giờ chiều vẫn không đợi được điện thoại của Kiều Minh Anh, hai ba con ngồi trên sofa, điện thoại Lê Hiếu Nhật đặt trên bàn, sững sờ không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Chị Lâm bưng đĩa hoa quả và bánh quy tới, đặt lên bàn rồi rời đi. Nhưng chị nín nhịn cũng thật khổ sở, làm quản gia ở nhà họ Lê bao nhiêu năm nay, vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt chưa từng làm quá giới hạn nhưng bây giờ chị thật sự rất tò mò đứa bé này là ai, hơn nữa cô Minh Anh phải làm sao? Nếu cô Kiều biết thì chắc chắn sẽ đau lòng chết mất. Chị Lâm nhìn Lê Hiếu Nhật và Kiều Minh Anh cùng nhau lớn lên, sau đó yêu nhau rồi sắp đính hôn, đương nhiên chị không có ấn tượng tốt và yêu thích những người phụ nữ khác bên ngoài như Kiều Minh Anh, từ đáy lòng chị dù thế nào Kiều Minh Anh cũng sẽ là mợ chủ nhà họ Lê. Nhưng sao bỗng nhiên nửa đường cậu chủ lại có một đứa con trai chứ? Người trong trang viên và chị Lâm đều có chung nghi hoặc nhưng Lê Hiếu Nhật không nói thì không ai dám hỏi. “Lê Tiến Dũng đã xác nhận quả thật mami vẫn đang ở nhà chưa ra ngoài nên không gặp nguy hiểm, đừng lo lắng.” Lê Hiếu Nhật nói, nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn như muốn đục ra một cái lỗ ở trên đó. Người phụ nữ đáng chết đó có phải cố ý không nghe điện thoại không? Kiều Tiểu Bảo không nói gì, cúi đầu suy nghĩ, lúc này nếu mami không nghe điện thoại mà lại không ra ngoài, vậy chỉ có một nguyên nhân. “Rất có khả năng… mami vẫn đang ngủ…” Kiều Tiểu Bảo nói rất chắc chắn, mami của bé, bé hiểu nhất, không phải đang ngủ thì chắc chắn sẽ nghe máy, chỉ có ngủ thiếp đi rồi mami mới như vậy. Khoé môi Lê Hiếu Nhật giật giật, nhìn đồng hồ trên cổ tay, gần bốn giờ rồi, lẽ nào cô định ngủ cả ngày? Cô ngủ tốt vậy à? Bên này sau khi Kiều Minh Anh ngồi dậy thì không ngủ được nữa, mơ mơ màng màng đi vào phòng tắm rửa mặt thay quần áo, cũng không hề ý thức được mình ngủ một giấc thẳng tới buổi chiều, cô đang định ra ngoài ăn gì đó thì phát hiện, Tiểu Bảo đâu?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]