Chương trước
Chương sau
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Kiều Lan Anh vỡ vụn, nhìn Lê Hiếu Nhật cũng càng nhuốm vẻ hận thù: “Nếu anh bước tới nữa, có tin tôi cắt đứt dây thừng không?”
Cô ta nói xong liền kề dao lên sợi dây thừng đang cột Kiều Minh Anh cách một đoạn.
“Chờ đã!” Lê Hiếu Nhật trầm giọng ngăn cản, chân mày nhăn chặt lại: “Cô muốn gì, thả Kiều Minh Anh đi chúng ta có thể thương lượng.”
“Thương lượng? Lê Hiếu Nhật, có phải anh xem tôi là con ngốc không? Nếu bây giờ tôi thả cô ta đi, một giây tiếp theo anh sẽ hoàn toàn không lưu tình mà đẩy tôi xuống địa ngục.” Kiều Lan Anh hơi mất khống chế rống lên với anh, tâm trạng kích động đến nỗi cứa vài nhát dao lên sợi dây thừng, làm người ta nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía.
Lê Hiếu Nhật nhìn Lê Tiến Dũng, Lê Tiến Dũng nhẹ nhàng gật đầu, thoáng một cái đã không thấy bóng của anh ta đâu.
“Tôi bảo đảm, chỉ cần cô thả Kiều Minh Anh ra, tôi tuyệt đối sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Tôi nói được làm được.” Lê Hiếu Nhật nghiêm túc nói.
Kiều Lan Anh hơi thả lỏng, ánh mắt nhìn Lê Hiếu Nhật mang theo mấy phần ước ao: “Anh nói thật?”
Lê Hiếu Nhật thấy cô ta buông lỏng cảnh giác, vội bảo đảm: “Thật sự.”
Kiều Lan Anh thu tay về, lúc này Lê Tiến Dũng vừa vặn đi đến sau lưng cô ta, Kiều Lan Anh còn chưa kịp kêu to thì bàn tay của Lê Tiến Dũng đã bổ vào hõm vai, sau đó nhanh chóng rút tay về.
Tiếng kêu của Kiều Lan Anh bị kẹt lại trong cổ họng, sau đó cô ta ngã trên mặt đất, dao cầm trong tay cũng rớt xuống đất kêu leng keng.
Lê Tiến Dũng lập tức đá cây dao xuống lầu, sau đó bắt đầu cởi trói cho Kiều Minh Anh.
Lúc Lê Hiếu Nhật đuổi tới tầng năm thì Lê Tiến Dũng đã kéo Kiều Minh Anh tới, lúc này Kiều Minh Anh hơi tỉnh lại, đôi mắt lim dim, mờ mịt nhìn về phía trước.
“Minh Anh, không sao rồi.” Lê Hiếu Nhật hơi đau lòng, đưa tay kéo Kiều Minh Anh vào ngực, bàn tay lớn xoa mái tóc mềm mại của cô, đôi mắt dịu dàng khẽ nhắm lại.
Kiều Minh Anh kề sát vào lồng ngực anh, ngửi được mùi hương bạc hà nhàn nhạt truyền tới, bỗng dưng cô cảm thấy rất an toàn, rất muốn thời gian đọng lại vào giây phút này.
Lê Hiếu Nhật dịu dàng bế ngang cô lên, anh liếc mắt nhìn Kiều Lan Anh ngã trên mặt đất, sau đó rời khỏi công xưởng bị bỏ hoang, bước đi vững vàng, mỗi một bước đều rất cẩn thận, khiến Kiều Minh Anh từ đáy lòng cảm thấy người đàn ông này có thể dựa dẫm được.
“Về biệt thự.” Lê Hiếu Nhật đặt Kiều Minh Anh vào ghế sau, anh cũng ngồi cùng, sau đó dặn dò tài xế.
“Chờ đã!” Kiều Minh Anh nghe vậy nhất thời kích động, kéo lấy ống tay áo của Lê Hiếu Nhật lại nói: “Tôi muốn về nhà.”
Cô nhớ Tiểu Bảo rồi, mấy ngày nay sóng gió liên tiếp nổi lên khiến cô mệt muốn ngất luôn. Đã mấy ngày cô không gặp Tiểu Bảo, cô cảm thấy trong lòng không yên.
Kiều Minh Anh vẫn còn hơi choáng váng cho nên gần như cô đã quên một chuyện rất quan trọng.
“Đi đến khu chung cư Cảnh Niên.” Lê Hiếu Nhật cũng không từ chối, trực tiếp dặn dò Lê Tiến Dũng lái xe về khu chưng cư Cảnh Niên.
Qua hai lần rồi, anh sẽ không bao giờ để Kiều Minh Anh xảy ra chuyện gì trước mặt anh nữa, càng sẽ không để cho bọn người rắp tâm gây rối kia thừa sơ hở mà chui vào.
Anh không muốn nếm trải thêm cảm giác tuyệt vọng khi sắp mất đi cô nữa.
Công viên Lâm Hải cách khu chung cư của Kiều Minh Anh rất xa, cả đoạn đường mất gần ba mươi phút, Kiều Minh Anh vẫn chưa điều chỉnh tâm trạng ổn lại được, cô tựa vào vai Lê Hiếu Nhật lim dim mắt.
Trên khuôn mặt xinh đẹp kia có vài vết bầm, giống như bị thứ gì đó cố ý đập lên, vết lớn vết nhỏ đều có, ngay cả trên tay cũng có vài vết thương.
Trong nháy mắt sắc mặt của Lê Hiếu Nhật lạnh xuống cực điểm, Kiều Lan Anh dám đánh cô?
Cùng lúc đó Kiều Tiểu Bảo và Dạ Nhất ngồi ở quán nướng không xa khu chung cư Cảnh Niên ăn đồ nướng, không hề biết Lê Hiếu Nhật đã mang Kiều Minh Anh về khu chung cư Cảnh Niên, chạy tới ổ nhỏ của nó rồi.
Quan trọng hơn là mấy món đồ nhỏ của Kiều Tiểu Bảo còn chưa được thu dọn, cứ bày lồ lộ ra như thế, nếu Lê Hiếu Nhật thấy được thì không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của anh.
“Cậu chủ nhỏ, không thể bỏ thêm nữa.” Dạ Nhất anh không phải là không thể ăn cay, nhưng mà ớt của tiệm đồ nướng này rất dễ bị sặc, anh ta thực sự không chống đỡ được.
Nhưng Kiều Tiểu Bảo lại ăn say sưa ngon lành, ăn hết xiên nướng này đến xiên nướng khác, còn là kiểu vừa ăn vừa uống nữa chứ. Mấy cái khay trên bàn đã xếp thành ba chồng, có thể thấy được bọn họ ăn nhiều cỡ nào rồi.
“Dạ Nhất, là đàn ông con trai, em cũng không sợ mà anh lại sợ, chậc.” Kiều Tiểu Bảo cắn một miếng mực nướng đã nướng xong, cảm giác của cốc hút kia thật tuyệt vời, rắc một chút bột thì là lên, lại thêm một lớp tương ớt, uống một ngụm coca, lại cắn thêm một miếng mực, đây là cách ăn Kiều Minh Anh thích nhất.
Cảm giác sung sướng nổ tung trong khoang miệng, quả thật khiến người ta muốn dừng mà không dừng được.
Kiều Tiểu Bảo cũng là theo Kiều Minh Anh học được chiêu này, thừa dịp Lê Hiếu Nhật đi làm anh hùng cứu mỹ nhân, cậu nhóc chạy tới đây ăn uống thỏa thích một trận, chỉ cần lau sạch miệng thì sẽ không bị Kiều Minh Anh phát hiện.
Dạ Nhất vừa nghe Kiều Tiểu Bảo nói vậy, sắc mặt hơi sa sầm, anh ta nhìn tương ớt trước mặt, đột nhiên bùng lên chí khí hừng hực nếu hôm nay anh ta không ăn hết thì sẽ bị Tiểu Bảo xem thường!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.