Bỗng nhiên cô giống như nghĩ đến điều gì đó cắn mạnh lên môi anh một cái, sau đó đẩy anh ra, ngồi trên bãi cỏ thở dốc. Lê Hiếu Nhật nằm im trên mặt đất, mặc cho Kiều Minh Anh đẩy thế nào anh cũng không phản ứng. Kiều Minh Anh trong lòng cả kinh, đưa tay thăm dò hơi thở của anh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, anh vẫn còn sống. Cô đứng dậy, nhìn chung quanh: “Tiến Dũng, tôi biết anh đang ở đây.” Lê Tiến Dũng đi ra từ trong bóng tối, toàn thân mặc đồ đen, hơi thở lạnh lẽo khiến người ta không dám tới gần: “Chào cô Minh Anh.” “Đưa cậu chủ của cậu về đi. Nhớ kỹ, đừng nói với anh ấy tối nay tôi đã đến đây.” Kiều Minh Anh chỉ vào Lê Hiếu Nhật đang nằm trên đất giống như đang ngủ. Đưa về? Lê Tiến Dũng thông cảm nhìn Lê Hiếu Nhật nằm trên bãi cỏ, cuối cùng cũng gật đầu. Sáng hôm sau trong biệt thự. Lê Hiếu Nhật xoa huyệt thái dương, vừa ngồi dậy từ trên giường thì chị Lâm đã đẩy cửa bước vào. “Cậu chủ tỉnh rồi, uống chén trà giải rượu này sẽ dễ chịu hơn.” Chị Lâm để chén trà lên bàn, cung kính nói. “Chị để đó trước đi.” “Vâng.” Chị Lâm cúi đầu cầm khay đi ra ngoài. Lê Hiếu Nhật rửa mặt xong xuôi, khoác áo choàng tắm ra ngồi trên ghế sô-pha, ngón tay thon dài vuốt nhẹ chỗ môi mình bị cắn, sắc mặt hơi khó coi. “Lê Tiến Dũng.” Anh trầm giọng kêu. Lê Tiến Dũng đi ra từ chỗ tối, cung kính gật đầu: “Cậu chủ.” “Tối qua tôi đã đi đâu?” Vết cắn trên môi anh là ai làm? Lẽ nào tối qua anh đợi ở công viên Lâm Hải chưa được bao lâu thì đã đi đến khu giải trí? Còn tìm người? “Tối qua cậu chủ đi công viên Lâm Hải, uống say rồi ở cùng với cô Minh Anh.” Lê Tiến Dũng có sao nói vậy. Trước mặt Lê Hiếu Nhật anh ta không giữ bí mật gì, vì thế lời nói của Kiều Minh Anh bị phớt lờ luôn. Ở cùng với Kiều Minh Anh? Lê Hiếu Nhật bỗng nhớ lại tối qua anh gọi điện thoại cho Kiều Minh Anh, vậy là xem ra tối qua không phải là ảo giác. “Cậu nhìn thấy gì?” Sắc mặt Lê Hiếu Nhật hơi hòa hoãn lại. Lê Tiến Dũng thuật lại tình huống thực sự mà bản thân nhìn thấy, nhưng bỗng nhiên anh ta phát hiện sắc mặt Lê Hiếu Nhật từ từ sa sầm, nên vội vàng ngậm miệng lại. Lê Hiếu Nhật nhẹ nhàng vuốt vết thương, hơi mỉm cười. Lá gan của người phụ nữ này cũng lớn lắm, vậy mà lại dám cắn anh? Còn bảo Lê Tiến Dũng đưa anh về? Được lắm, thực sự rất được! * Trước tòa nhà CR, một bóng dáng xinh đẹp bước từ Rolls-Royce xuống, người đó chính là Kiều Lan Anh. Kiều Lan Anh đi vào CR, nhưng không đi thẳng vào thang máy mà là chạy tới quầy lễ tân, sau khi biết được Kiều Minh Anh đang ở công ty hơn nữa còn ở ngay tầng mười hai, lúc này cô ta mới xoay người đi vào thang máy. Trong phòng làm việc, Phan Tuệ Nhi bị bệnh xin nghỉ phép một tuần, Hồ Yên cũng xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc cô ta, mà Emily cũng loanh quanh bên cạnh Nguyễn Tiệp mấy ngày nay, rất ít khi trở về văn phòng. Trong phòng làm việc rộng lớn phần lớn thời gian cũng chỉ có một mình Kiều Minh Anh. Lúc này Kiều Minh Anh đeo tai nghe nghe nhạc, ngón tay đang xoay xoay cây bút chì gỗ, rất nhàn nhã thảnh thơi. Kiều Lan Anh vừa vào cửa đã thấy Kiều Minh Anh đang nhàn nhã ngồi nghe nhạc, khóe miệng cô ta cong lên, đạp lên giày cao gót bước tới. “Bộp” một tiếng. Kiều Lan Anh đập mạnh hồ sơ và giấy tờ lên mặt bàn, tiếng đập rất lớn, vừa lúc âm nhạc bắt đầu đổi bài, Kiều Minh Anh cả kinh ngước đầu lên nhìn, không ngờ lại là Kiều Lan Anh. “Cô tới làm gì?” Kiều Minh Anh gỡ tai nghe xuống, để vào ngăn tủ, thuận tiện dọn dẹp luôn hồ sơ trên mặt bàn. “Tôi tới làm gì cô không biết rõ sao?” Kiều Lan Anh khoanh hai tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Kiều Minh Anh cười lạnh. “Lời này của cô đúng là buồn cười. Thứ nhất cô không phải cấp trên của tôi, thứ hai cô không phải là mẹ tôi, tôi cần gì phải biết cô đến đây làm gì?” Kiều Minh Anh giương mắt nhìn cô ta, tốc độ nói chuyện chậm lại, từng chữ rõ ràng. Kiều Lan Anh cười lạnh, bất kể qua bao lâu, công phu mồm mép của tiện nhân này vẫn mãi lợi hại hơn thủ đoạn của cô ta. “Loại phụ nữ như mẹ của cô có thể so với cô chủ là tôi sao? Cô là cái thứ gì? Chẳng qua chỉ là một cô chủ trên danh nghĩa của nhà họ Kiều mà thôi. Cô tưởng rằng cô còn oai phong như trước kia sao?” “Ồ? Lẽ nào cô không phải là thứ gì?” Kiều Minh Anh mỉm cười, đuôi lông mày khẽ nhếch lên. “Tôi đây đương nhiên là thứ gì rồi!” Kiều Lan Anh phản bác ngay lập tức. “Thì ra cô hai Kiều Lan Anh là thứ gì à. Chậc chậc, đúng là tin tức sốt dẻo mà.” Kiều Minh Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ cô hai. So nhanh mồm nhanh miệng với Kiều Minh Anh, bất kể lúc nào Kiều Lan Anh cũng sẽ thua. Lúc này Kiều Lan Anh mới ý thức được mình đã mắc bẫy chơi chữ của Kiều Minh Anh, cô ta tức đến nỗi sắc mặt lúc trắng lúc xanh. “Cô mới là thứ gì thì có!” Kiều Lan Anh nhìn mặt Kiều Minh Anh thì cảm thấy căm ghét, giương tay lên đánh tới. Kiều Minh Anh ung dung túm chặt tay cô ta, cười hờ hững nói: “Cô đã sớm biết làm gì được ở chỗ tôi lại còn tới đây kiếm chuyện. Có phải đầu óc cô bị bệnh rồi không? Nhà họ Kiều bây giờ sa sút đến nỗi không có tiền cho cô trị bệnh sao?” “Cô! Đừng quên cô cũng là họ Kiều!” Kiều Lan Anh tránh thoát được, hung hăng đá vào phía bụng Kiều Minh Anh. Kiều Minh Anh nhanh nhẹn tránh được, nhưng vẫn bị Kiều Lan Anh đá trúng đùi. Kiều Minh Anh bó tay rồi, tại sao phụ nữ bây giờ đều thích dùng võ lực để giải quyết vấn đề thế chứ? Emily cũng vậy, Kiều Lan Anh cũng vậy. Kết quả của trận giao chiến này là Kiều Lan Anh vác theo bộ mặt đỏ bừng tức giận đi vào phòng làm việc của Lê Hiếu Nhật. Kiều Minh Anh phủi tay đi vào nhà vệ sinh rửa tay, mà Kiều Lan Anh lại xông thẳng vào phòng làm việc của Lê Hiếu Nhật, kêu một tiếng “Anh Lê!” Lê Hiếu Nhật nhíu mày, thờ ơ đáp một tiếng. Trong lòng Kiều Lan Anh nhất thời dễ chịu hơn chút đỉnh, học theo dáng vẻ trước kia của Kiều Minh Anh, chạy tới trước mặt Lê Hiếu Nhật kể khổ: “Anh Lê, anh không biết đâu lúc nãy em bị nhân viên của anh đánh đấy.” “Ồ? Nhưng nhìn vẫn còn nhảy nhót được thế này, xem ra người đó còn chưa dùng hết sức.” Lê Hiếu Nhật vẫn cúi đầu phê duyệt hồ sơ trong tay, không ngẩng lên nhìn cô ta. “Anh Lê, anh xem mặt của em đi, sưng thành như vầy sau này em làm sao dám gặp người khác đây?” Kiều Lan Anh cất cao giọng nói, sau đó gõ vào bàn làm việc rồi lại chỉ vào khuôn mặt sưng đỏ chẳng ra hình dáng gì của mình. Cô cố ý không nói với Lê Hiếu Nhật người đánh mình là ai, chính là vì để cho Lê Hiếu Nhật mơ mơ hồ hồ đuổi việc Kiều Minh Anh, chuyện này còn thoải mái hơn đi đối phó trực tiếp với Kiều Minh Anh. Lê Hiếu Nhật đặt bút máy trong tay xuống, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy khuôn mặt sưng vù không còn hình dáng cũ của Kiều Lan Anh, khóe môi anh không khỏi giật giật: “Khuôn mặt này của cô mà nhân viên tôi cũng ra tay được, cô ấy không sợ buồn nôn chết sao?” Mặt Kiều Lan Anh lập tức đỏ lựng. Lời của Lê Hiếu Nhật nói ra giống như mấy nhát dao đâm vào tim cô ta, máu me đầm đìa. “Nếu như nhân viên của tôi vì chuyện này mà bị thương, cô Kiều nhớ phải thanh toán tiền thuốc đấy.” Lê Hiếu Nhật cúi đầu, tiếp tục phê duyệt hồ sơ. Câu nói này của Lê Hiếu Nhật còn đau hơn mấy cái tát lúc nãy của Kiều Minh Anh. “Anh biết người đánh em là ai không?” Lê Hiếu Nhật không để ý đến cô ta. Kiều Lan Anh nghiến răng nghiến lợi gằn giọng nói ra ba chữ: “Kiều Minh Anh!” Lê Hiếu Nhật bỗng ngẩng đầu lên hơi nhăn mày hỏi: “Cô nói người đánh cô là Kiều Minh Anh sao?” Kiều Lan Anh gật đầu lia lịa, thấy ánh mắt của Lê Hiếu Nhật dừng lại trên khuôn mặt sưng tấy của cô ta, trong lòng nhất thời mừng như điên. Nhưng mà Lê Hiếu Nhật chỉ phì cười, dựa vào nệm lót mềm mại, khóe miệng mang theo ý cười như có như không: “Kiều Lan Anh, Kiều Minh Anh đánh cô, cô lại chạy tới trước mặt tôi mách lẻo, cô không cảm thấy nực cười sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]