Thời gian ba ngày Lê Hiếu Nhật cho đã hết hai.
Vốn dĩ Kiều Minh Anh muốn mượn trước một món tiền của người kia, để dẫn mẹ mình rời khỏi chốn thị phi này, cho Lê Hiếu Nhật không tìm được cô.
Kết quả điện thoại của người kia làm cách nào cũng không gọi được.
Ngay lúc cô lo lắng đến độ không biết làm thế nào mới tốt thì bệnh viện đã gọi điện đến cho cô.
“Cậu Kiều, xin hỏi hôm nay cậu có đến bệnh viện và dẫn mẹ cậu rời khỏi đây không?”
Kiều Minh Anh sững sờ: “Sao thế, không phải mẹ tôi đang yên lành ở trong bệnh viện sao?”
Cả ngày hôm nay cô đều đi học, căn bản không đến bệnh viện.
“Là như thế này, sáng nay lúc y tá kiểm tra phòng bệnh thì phát hiện bà Liễu Lan mẹ cậu không có ở trong phòng bệnh, hơn nữa cả một ngày cũng không trở về phòng, chúng tôi cũng đã tìm khắp cả bệnh viện, nhưng cũng không tìm được bóng dáng của mẹ cậu, vì vậy muốn hỏi thăm…”
“Cô nói cái gì?” Kiều Minh Anh cắt ngang lời của y tá: “Không thấy mẹ tôi?”
Cô cúp điện thoại, không màng y tá nói gì, chạy như bay ra khỏi phòng học, chạy tới cổng trường chặn một chiếc taxi đi thẳng tới bệnh viện.
Dọc đường đi, trong lòng cô lo lắng không yên.
Sao không thấy mẹ cô chứ?
Bà ấy không ở bệnh viện thì có thể đi đâu?
Kiều Minh Anh không hiểu một người bệnh suy thận thời kỳ cuối tại sao lại mất tích vô duyên vô cớ ở bệnh viện được chứ?
Bởi vì không thể đỗ xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-den-nha-ba-oi-mo-cua-ra/158992/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.