Chương trước
Chương sau
“Vậy thì tôi hỏi bà, bà có nghĩ tới Thành Lâm đó sẽ khiến cho con của bà biến thành một người đồng tính không hả? Bà có nghĩ tới Thành Lâm sẽ trở thành một kíp nổ để Phương Nguyên liều mạng trả thù, nếu như không phải là bởi vì Thành Lâm, có lẽ là bây giờ Phương Nguyên sẽ sống khá cực khổ, nhưng mà tuyệt đối sẽ không giống như hiện tại, bởi vì tranh đoạt quyền lực mà đẩy mình vào giữa trung tâm, bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, Thành Lâm là do bà đã phái người giết đúng không?”
Câu nói này của người đàn ông làm Tiêu Nguyệt run rẩy cả người, mà làm cho Thẩm Hạ Lan đang trốn trong chỗ tối kinh ngạc không thôi.
Thành Lâm là do Tiêu Nguyệt giết?
Không phải là Vu Phong hả?
Cô khiếp sợ không thôi, nhưng mà cũng nhanh chóng phản ứng lại.
Nếu như những gì mà người đàn ông nói là thật, vậy thì Tiêu Nguyệt giết Thành Lâm là có lý do.
Dù sao thì Thành Lâm cũng là người của Tiêu Nguyệt, Tiêu Nguyệt lại tin tưởng giao Phương Nguyên vào trong tay của anh ta, nhưng mà Thành Lâm lại làm tính hướng của Phương Nguyên xuất hiện vấn đề, làm cho Phương Nguyên sa đọa như thế, Tiêu Nguyệt là một người mẹ, làm sao có thể chịu đựng được chứ?
Cho nên, đây mới chính là nguyên nhân chân chính mà Thành Lâm chết đó à?
Chẳng trách không tìm thấy thời cơ gây án của Vu Phong, chỉ có thể tìm thấy động cơ gây án của Vu Phong mà thôi.
Nếu như ngày hôm nay Thẩm Hạ Lan không theo đến đây, có lẽ là cho đến chết cô cũng không nghĩ tới là Tiêu Nguyệt lại ra tay với Thành Lâm.
Phương Nguyên quan tâm Thành Lâm như thế, kết quả là mẹ của mình lại giết chết người mà mình yêu nhất, làm sao Phương Nguyên có thể chấp nhận được?
Thẩm Hạ Lan không khỏi buồn bã.
Sau khi Tiêu Nguyệt nghe thấy những lời này thì không lên tiếng nữa.
Có vẻ như là người đàn ông không vừa lòng với bộ dạng hiện tại của bà ta, hất Tiêu Nguyệt ra, lạnh lùng nói: “Cả đời này bà đừng nghĩ là có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi, tâm trạng của tôi tốt thì bà có thể giải sầu ở bên ngoài, nếu như tâm trạng của tôi không tốt, mặc kệ bà ở đâu, tôi cũng có thể bắt bà trở về. Tôi biết bây giờ cánh của bà đã cứng lắm rồi, nghe nói là bà còn đến Hải Thành tặng quà cho ông cụ Tiêu, dự định nhận tổ quy tông hả? Bà với Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn qua lại thân thiết là bởi vì chừa lại đường lui cho mình? Hay là vì để tăng trợ lực cho con trai bà?”
“Không, tôi không có! Tôi đã nói rồi, Phương Nguyên sẽ không tranh quyền, cho dù nó có muốn thì tôi cũng sẽ để nó cắt đứt suy nghĩ ngày.”
Tiêu Nguyệt nói như chém đinh chặt sắt.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan đột nhiên trầm xuống.
Phương Nguyên vì báo thù cho Thành Lâm, bây giờ đã sớm dấn thân vào trong bão tố, cũng là đến lúc này Thẩm Hạ Lan mới hiểu được tại sao Tiêu Nguyệt rõ là có thế lực mà lại không chịu giúp Phương Nguyên, hóa ra là từ đầu đến cuối Tiêu Nguyệt không muốn Phương Nguyên phải trở thành quốc chủ mới của nước T.
Nhưng mà lời nói của Tiêu Nguyệt lại không làm người đàn ông vui vẻ, ngược lại còn thâm sâu mà nói: “Nó đã có suy nghĩ này, vậy thì để nó tranh đấu một lần đi, tôi cũng muốn xem xem thằng nhóc này có năng lực lớn đến bao nhiêu, nếu như nó thật sự có thể đoạt quyền thành công, để nó làm quốc chủ nước T cũng không phải là không được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.