Chương trước
Chương sau
Diệp Ân Tuấn cũng không ngăn cản, cứ luôn cảm thấy pháo hoa này có hơi quen mắt, lại nhất thời nghĩ không ra.
Lúc Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài dặn dò thì liền nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Nguyệt vụt qua.
Có muốn quay về nói cho Diệp Ân Tuấn biết, nhưng mà tốc độ của Tiêu Nguyệt quá nhanh, nếu như cô trở về thì sẽ mất dấu của Tiêu Nguyệt.
Chẳng lẽ nói pháo hoa là phương thức liên lạc của Tiêu Nguyệt cùng với những người khác?
Thẩm Hạ Lan thật sự không muốn phải suy đoán Tiêu Nguyệt, nhưng mà nếu như Trương Linh đều có thể xảy ra vấn đề, vậy thì sao Tiêu Nguyệt không có khả năng được chứ?
Lúc này, cô cảm thấy không có ai đáng tin.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi theo, đồng thời gửi cho Diệp Ân Tuấn một tin nhắn và bật chia sẻ vị trí trên thiết bị di động.
Diệp Ân Tuấn sẽ biết được vị trí chính xác của Thẩm Hạ Lan thông qua chia sẻ định vị.
Đây là của Diệp Minh Triết cài đặt cho Thẩm Hạ Lan, đương nhiên là bây giờ cô cần dùng đến.
Bóng dáng của Tiêu Nguyệt nhanh chóng xuyên qua, cho dù thân thủ của Thẩm Hạ Lan thì thiếu chút nữa cũng bị mất dấu.
Trong lòng vô cùng kinh ngạc, cô không nghĩ tới là thân thủ của Tiêu Nguyệt lại tốt như thế.
Nếu như Tiêu Nguyệt có thân thủ như thế, tại sao lúc trước lại bị Trương Linh truy sát đến Hải Thành, không thể không bất chấp nguy hiểm mà tìm tới cô và Diệp Ân Tuấn?
Vấn đề này chợt lóe lên trong đầu Thẩm Hạ Lan, cô lập tức hiểu ngay.
Có lẽ là Tiêu Nguyệt vẫn đang giấu diếm bọn họ cái gì đó.
Loại cảm giác này rất khó chịu, đặc biệt là Tiêu Nguyệt còn là người có quan hệ với Thẩm Hạ Lan, dáng dấp lại giống y hệt mẹ mình, Thẩm Hạ Lan cảm thấy lồng ngực như có một tảng đá lớn đang đè nén rất khó chịu.
Tiêu Nguyệt rất cẩn thận, vừa đi vừa suy nghĩ, sợ là sau lưng có người theo đuôi, nếu như không phải là Thẩm Hạ Lan thì chắc có lẽ bây giờ đã bị bại lộ từ lâu.
Mồ hôi lạnh Thẩm Hạ Lan chảy ròng ròng, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Dựa vào thân thủ của Tiêu Nguyệt, đừng nói là một Trương Linh, cho dù có thêm một Trương Linh nữa thì cũng chưa chắc có thể làm tổn thương bà ta, nhưng mà lúc trước khi mà Tiêu Nguyệt đến Hải Thành, Thẩm Hạ Lan nhớ rất rõ bà ta nói là mình bị Trương Linh đâm bị thương.
Thẩm Hạ Lan nhớ tới những chuyện này thì tâm trạng lại càng phiền muộn.
Hai người một trước một sau, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng phát hiện Tiêu Nguyệt đi vào trong rừng.
Đây là một khu rừng cách Trương Gia Trại không xa, nếu như có thể, cũng có thể đi đường vòng đến núi phía sau Trương Gia Trại.
Cho nên, Tiêu Nguyệt đến đây là có mục đích gì?
Chẳng lẽ cũng là vì mỏ vàng?
Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng mà cô cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó vỡ vụn từng chút từng chút, hứng gió lạnh thổi tới, cô như rơi vào trong hầm băng.
Tiêu Nguyệt rất quen thuộc với rừng rậm, thậm chí là quen đường đến nỗi như là về nhà của mình, nhưng mà lại làm khổ cho Thẩm Hạ Lan.
Thiếu chút nữa là Thẩm Hạ Lan đã bị bại lộ rất nhiều lần, may mà nhanh chóng tránh khỏi, nhìn thấy Tiêu Nguyệt đi được một tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng đã dừng lại trong rừng sâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.