Chương trước
Chương sau
Đây mới chính là điều mà Thẩm Hạ Lan vẫn luôn lo lắng.
Bởi vì Tống Dật Hiên bị người ta hại mà Hồ Ngọc Duyên ngay cả con cũng không có, trong cơ thể của Diệp Ân Tuấn vẫn luôn có cổ trùng sống sờ sờ, Thẩm Hạ Lan nghĩa như thế nào thì cũng cảm thấy sợ hãi.
Cô thật sự không thể chịu đựng cảm giác lo lắng như này thêm một lần nào nữa.
Diệp Ân Tuấn đau lòng ôm Thẩm Hạ Lan, anh thấp giọng nói: “Hàn Hi Thần cũng không hiểu rõ Hoàng kim Cổ, chỉ biết nó là là vua của cổ trùng, có thể để khắc chế tất cả các cổ trùng, về phần những cái khác, anh ta vẫn còn chưa nghiên cứu hoàn toàn.”
“Em mới không tin đâu, có thể khắc chế cổ trùng khác, vậy kim tuyến trùng trong cơ thể của anh là có chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan vừa mới nhớ tới mấy con kim tuyến trùng lít nha lít nhít, thân thể không nhịn được mà run lên một cái.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Đó là do Trương Linh đã cho vào lúc Hoàng kim Cổ vẫn còn chưa phát triển hoàn toàn, cùng nhau sinh trưởng với Hoàng kim Cổ, nên mới có thể thuận theo máu của anh mà tiến vào trong cơ thể anh, làm cho anh không thể tra ra được. Nhưng mà Hàn Hi Thần cũng đã nói lúc trước cơ thể của anh đã bị cổ độc làm tổn thương, năng lực chịu đựng không mạnh, nếu như Hoàng kim Cổ thuần túy tiến vào trong cơ thể anh, có lẽ là trực tiếp chết bất đắc kỳ tử. Cho nên, từ một phương diện khác mà nói, hành động lần này của Trương Linh cũng coi như là cứu anh.”
“Anh lại còn nói chuyện giúp cho bà ta, anh có biết thiếu chút nữa là bà ta đã hại chết anh rồi không?”
Cảm xúc của Thẩm Hạ Lan hết sức kích động.
Vừa mới nghĩ tới thiếu chút nữa là Trương Linh đã hại chết Diệp Ân Tuấn dưới mí mắt cô, Thẩm Hạ Lan liền tức giận không thôi.
“Không được, sau này để em nghiên cứu quyển cổ thư của Trương Gia Trại bọn anh, chỉ có thể hiểu rõ cổ trùng thì em mới có thể không bị người khác tùy tiện lợi dụng, càng không để cho người khác làm tổn thương anh ngay trước mặt em.”
Nghĩ đến chuyện này, Thẩm Hạ Lan vô cùng bực bội.
Diệp Ân Tuấn biết suy nghĩ của cô, anh nhỏ giọng nói: “Được rồi, đừng có tức giận nữa, cũng không cần phải đi xem cái đó làm gì, em không có hứng thú với cổ trùng, cũng đừng có ép buộc mình phải học nó. Hạ Lan, không phải là anh đang kiếm cớ cho Trương Linh, nhưng mà anh cảm thấy bà ta không phải là người xấu, bà ta làm như vậy có lẽ là có nỗi khổ tâm của riêng mình, nói tóm lại là bà ta không muốn hại anh, nhiều nhất cũng chỉ là kiểm soát anh, ngăn cản bước đi của chúng ta mà thôi.”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì thở dài một hơi: “Mặc kệ bà ta làm như vậy là vì cái gì, chúng ta cũng nên tìm thấy bà ta thì mới có thể biết được rốt cuộc là có chuyện gì.”
Vốn dĩ cho rằng chuyện này đã có bước tiến triển, lại không nghĩ tới bây giờ lại càng khó phân biệt hơn.
Thẩm Hạ Lan không khỏi nôn nóng.
“Đúng rồi, lúc nãy anh với anh cả nói chuyện gì vậy, sao lại nhắc tới Dao Lạc?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn khựng lại, sau đó thấp giọng nói: “Anh muốn mời Dao Lạc đi phá trận.”
Lời này lập tức làm Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.
Dao Lạc là hậu nhân nhà họ Lâm, đương nhiên là bát quái trận cũng chỉ có cô ta mới có thể phá giải, nhưng mà sức khỏe hiện tại của Dao Lạc căn bản không thể chịu được giày vò.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.