Chương trước
Chương sau
“Quả thật là giống với Hoàng kim Cổ, nhưng mà chắc là có ai đó đã bỏ thêm cổ trùng làm thức ăn cho Hoàng kim Cổ để Hoàng kim Cổ bị biến dị.”
Mấy năm nay, Hàn Hi Thần vẫn luôn dính líu với cổ trùng, lại lấy thân mình thử cổ, cho nên Thẩm Hạ Lan không hề nghi ngờ lời nói của anh ta.
“Bây giờ phải làm sao đây?”
Lúc này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy Trương Linh có hiềm nghi rất lớn, nhưng mà cho dù có bắt Trương Linh lại thì làm được gì?
Làm chậm trễ thời gian thì không nói, còn có thể khiến cho lòng người bất ổn, tình huống hiện tại nếu như lòng người có thay đổi thì rất có thể sẽ xảy ra hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan chỉ có thể ký thác hi vọng ở trên người Hàn Hi Thần.
“Anh cả, anh có cách đúng không?”
“Để anh thử một chút, chắc là máu của anh có tác dụng, bây giờ cũng chỉ có thể để Diệp Ân Tuấn tỉnh lại trước đã, chỉ cần cậu ấy có thể tỉnh lại thì những chuyện khác dễ nói rồi.”
Hàn Hi Thần cầm con dao nhọn cắt ngón tay của mình, nặn máu của mình ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan đi tìm một cái chén để nhận lấy.
Sau khi hai người cho Diệp Ân Tuấn uống máu xong thì chỉ có thể chờ đợi.
Thẩm Hạ Lan cố gắng để biểu hiện của mình bình tĩnh một chút.
Cô và Diệp Ân Tuấn đã cùng nhau trải qua nhiều sóng gió như thế, chắc chắn là lần này cũng có thể gắng gượng vượt qua.
Cô nắm lấy tay của Diệp Ân Tuấn, cái gì cũng không nói, nhưng mà cô biết chắc là Diệp Ân Tuấn có thể cảm nhận được tâm trạng và nỗi lo của mình.
Chắc chắn là anh sẽ tỉnh lại.
Hàn Hi Thần nhìn thấy cô như vậy, không khỏi nhớ tới cô gái kiên cường trong phòng bệnh.
Trước khi anh ta rời đi thì Dao Lạc đã tỉnh dậy.
Hàn Hi Thần rất cẩn thận, không muốn để người mình yêu phải lộ diện ở bên ngoài, sau khi Thẩm Hạ Lan và Trương Linh đi khỏi thì Hàn Hi Thần đã cho người đến đón Dao Lạc, đi sắp xếp một nơi an toàn.
Anh ta nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Trương Linh là người của Trương Gia Trại à?”
“Đúng vậy, cho nên em mới không hiểu bà ta có lý do gì mà lại hại Ân Tuấn.”
Thẩm Hạ Lan cau mày.
Hàn Hi Thần thấp giọng nói: “Có một số người ngay từ đầu là có ý định tốt, nhưng mà cuộc sống và môi trường mà bọn họ đã trải qua trong nhiều năm sẽ làm thay đổi lòng dạ của một con người. Mặc dù anh không biết Trương Linh đó là có chuyện gì, nhưng mà đối với vấn đề này thì bà ta có hiềm nghi rất lớn, bên cạnh Diệp Ân Tuấn không phải là người có thể dễ dàng đến gần, hơn nữa, khả năng sinh sản của cổ trùng này rất mạnh. Nhưng mà dựa theo thời gian của em nói thì Diệp Ân Tuấn lại không xuất hiện tình trạng như hiện tại, nếu như quả thật là Trương Linh đã hạ cổ, chắc chắn là bây giờ Diệp Ân Tuấn đã chết từ lâu rồi.”
Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc.
“Vậy điều đó đã nói không phải là Trương Linh?”
“Không loại trừ bà ta, nhưng mà cũng có khả năng không phải là bà ta, nếu như không phải là Trương Linh thì còn có ai có thể im lặng không tiếng động hạ cổ với Diệp Ân Tuấn vậy chứ, thật kỳ lạ.”
Lông mày của Hàn Hi Thần nhíu chặt lại cùng một chỗ.
Anh ta nhìn Diệp Ân Tuấn đang hôn mê, trong lòng lo lắng không thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.