Chương trước
Chương sau
Trong mắt của Thẩm Hạ Lan lướt qua một tia suy ngẫm.
Diệp Tranh thấp giọng nói: “Nói không chừng là trước khi đi thì chú Trương Vũ có để lại.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
Trương Vũ có thể quen biết với ai ở đây?
Một chuyện bí mật như thế, chắc có lẽ là cậu ta chỉ có thể nói với hậu nhân của Trương Gia Trại.
Là Trần Oánh Oánh?
Trương Vũ không nói cho Trương Linh nghe mà lại nói những thứ này cho Trần Oánh Oánh nghe, nói rõ Trương Vũ rất tin tưởng Trần Oánh Oánh, vậy thì chuyện Trần Oánh Oánh lợi dụng
Trương Linh để đi theo Diệp Ân Tuấn và Diệp Nghê Nghê tìm Trạm Dực cần phải tính toán lại.
Trong nháy mắt, Thẩm Hạ Lan đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng mà cô vẫn nhanh chóng chuyển Diệp Ân Tuấn đến đó.
“Tranh, ba con thật sự không có chuyện gì đúng không?”
“Thật sự không có chuyện gì đâu, hình như là ba chỉ mệt mỏi quá thôi, đang nghỉ ngơi đó, mẹ thấy dưới mắt của ba toàn là quầng thâm không kìa.”
Diệp Tranh chỉ vào mắt của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan cũng phát hiện quầng thâm mắt của anh rất đậm, nhưng mà một người luôn có tính cảm giác cao như anh lại ngủ say như thế, cô cảm
thấy có chút bất an.
Sau khi sắp xếp xong cho Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan cũng không thể ở lại đây, tránh cho người bên ngoài tìm không thấy, cô chỉ có thể đi ra ngoài cùng với Diệp Tranh.
Trương Linh kiểm tra sức khỏe cho Dao Lạc xong xuôi, kê mấy đơn thuốc chữa bệnh thì liền quay về.
“Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?”
Trương Linh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi rất vội vã thì vô cùng lo lắng, vội vàng trở về tìm Thẩm Hạ Lan.
“Không có gì đâu, điều tra được chút tin tức của Hàn Khiếu.”
Đối với thân phận của Hàn Khiếu, Tiêu Nguyệt chỉ nói với Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan cũng chỉ nói cho Hàn Hi Thần, bây giờ Hàn Hi Thần còn chưa trở về, Trương Linh hỏi như vậy, vì để
không làm lộ hành tung của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan cũng chỉ có thể lấy tin tức của Hàn Khiếu ra mà nói.
Không phải là cô không tin Trương Linh, mà vào thời điểm mấu chốt như thế này, nếu như Diệp Ân Tuấn đã dặn dò như vậy thì đương nhiên nó có lý do, cho nên Thẩm Hạ Lan chỉ có thể giấu
diếm.
Lúc Trương Linh nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói Hàn Khiếu cũng không phải là Hàn Khiếu thật sự thì không khỏi nhíu mày.
“Hàn Khiếu này thật sự làm cho người ta nhìn không thấu mà, lại mạo danh rồi thay thế thân phận của một người chết lâu như vậy, còn có thể làm đến mức không có ai nhận ra, không thể
không nói, đây quả thật là một chuyện khó mà tin được, chỉ sợ là thế lực sau lưng của ông ta không tầm thường đâu.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
“Đúng vậy, cho nên chuyện năm đó của Trương Gia Trại có lẽ là còn có chỗ nào đó mà chúng ta không biết, nếu chỉ là bởi vì khai thác quặng thì tôi cảm thấy không có khả năng, chuyện này
càng điều tra lại càng cảm thấy sương mù dày đặc, có lẽ là chỉ có thể tìm được Hàn Khiếu rồi thì mới có thể biết được vài chuyện. Nhưng mà bây giờ không biết tung tích của Hàn Khiếu đang ở
đâu, sức khỏe của Dao Lạc lại không tốt, không biết là chúng ta có thể kéo dài được bao lâu.”
Thẩm Hạ Lan có chút đau đầu.
Trương Linh trầm tư một lúc, thấp giọng nói: “Mợ chủ, có lẽ là chúng ta có thể đi hỏi chú hai Hoắc một chút, không chừng là chú hai Hoắc biết thân phận của Hàn Khiếu đó.”
Câu nói này lập tức làm Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.
Chú hai Hoắc?
Vào thời điểm này mà đi gặp chú hai Hoắc là có an toàn không? Nghe ý của Trương Linh, chắc là chú hai Hoắc đang ở gần đây, trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức thấp thỏm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.