Chương trước
Chương sau
Bà Trần lại thấp giọng nói: “Chuyện này tạm thời không thể nói cho cô biết nhưng nếu cô muốn tìm bọn họ thì tốt nhất nên tới nhà con cháu nhà họ Lâm.”
“Con cháu của nhà họ Lâm?”
“Đúng, con cháu nhà họ Lâm mới hiểu về trận pháp, nếu tìm được người này có thể tìm được con bé nhà tôi hoặc mấy người chồng cô.”
Bà Trần nói vậy làm Thẩm Hạ Lan hơi nghi ngờ, cô không kìm được nhớ đến Dao Lạc. . Truyện Đông Phương
Mấy hôm trước, chính Dao Lạc đã dẫn bọn họ vào trận pháp Âm dương bát quái, chẳng lẽ Dao Lạc là con cháu nhà họ Lâm?
Trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng kích động nhưng cô cũng thấy hơi lo lắng.
Dao Lạc uống thuốc độc vẫn chưa tỉnh lại, cho dù cô ta là con cháu của nhà họ Lâm thì hiện giờ cũng không thể làm gì. Cho dù như vậy nhưng biết được thông tin này, cô cũng cảm thấy vui mừng.
“Cảm ơn bà, bà Trần. Bà nghỉ ngơi cho thật tốt, về sau tôi sẽ lại tới thăm bà.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, khuôn mặt vô cùng dịu dàng.
Bà Trần gật đầu, thấp giọng nói: “Mặc dù bây giờ tôi là người của Bạch Thủy Trại nhưng Trương Gia Trại là nhà mẹ đẻ của tôi. Trong lòng tôi vẫn luôn nhớ đến vụ thảm án diệt trại năm đó. Mợ Diệp, cô không cần nghi ngờ tôi, càng không cần đoán già đoán non về Oánh Oánh nhà tôi, tôi dám dùng tính mạng của mình để bảo đảm Oánh Oánh tuyệt đối không phải là kẻ phản bội, càng không phải là người vong ân phụ nghĩa.”
“Tôi tin.”
Thẩm Hạ Lan rất ít khi tin người khác nhưng giây phút này cô bằng lòng tin bà Trần trước mặt, hoặc cũng có thể bởi vì Trương Gia Trại không còn lại mấy người, hoặc cũng có thể cả hai người đều là người làm mẹ.
Hai người lại nói thêm mấy câu nữa rồi Thẩm Hạ Lan mới đứng lên rời khỏi đó.
Tiêu Nguyệt nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ra khỏi đó, vội vàng đi theo.
“Cháu hỏi được gì rồi à?”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, thấp giọng nói: “Cháu muốn tới bệnh viện thăm Dao Lạc. Dì, dì về trước đi.”
“Hay dì đi cùng với cháu, bệnh viện đông người phức tạp. Dì sợ xảy ra chuyện gì đó.”
Suy nghĩ của Tiêu Nguyệt làm Thẩm Hạ Lan khựng lại một chút.
“Được.”
Thẩm Hạ Lan không từ chối, lái xe cùng Tiêu Nguyệt đến bệnh viện.
Lúc nhìn thấy bọn họ đến Hàn Hi Thần cảm thấy hơi bất ngờ nhưng anh ta cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ thờ ơ nói: “Cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, nếu hai người đến đây vì chuyện trận pháp thì có lẽ hai người phải thất vọng rồi.”
Tự nhiên Thẩm Hạ Lan khựng lại một lúc.
“Anh biết chuyện trận pháp sao?”
Lúc Dao Lạc dẫn bọn họ vào trận pháp Âm dương bát quái, Hàn Hi Thần không có mặt ở đó, vậy mà bây giờ anh ta lại nói được chính xác mục đích của bọn họ như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan không khỏi đoán già đoán non.
Hàn Thần Hi thờ ơ nói: “Lúc tôi hôn mê, Dao Lạc đã nói với tôi.”
Anh ta nói hết những gì Dao Lạc đã nói cho Thẩm Hạ Lan và Tiêu Nguyệt biết.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng bất ngờ, cô không ngờ Dao Lạc lại có thân thế thảm như vậy.
Chỉ là vẫn còn một chuyện cô vẫn không hiểu.
“Anh cả, không phải em có ác ý muốn phỏng đoán gì về Dao Lạc. Chỉ là nếu như tất cả những gì anh nói là thật vậy thì Dao Lạc phải có mối thâm thù đại hận với Hàn Khiếu, vậy tại sao Dao Lạc lại thả Hàn Khiếu đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.