Chương trước
Chương sau
Thẩm Hạ Lan ở bên ngoài một lúc, đến lúc bên trong không còn vang lên âm thanh gì thì cô mới rời đi.
Cô không biết sau khi Hàn Hi Thần biết Dao Lạc uống thuốc độc sẽ có tâm trạng như thế nào, nếu là Diệp Ân Tuấn có lẽ anh sẽ rất buồn, nhưng trong chuyện tình cảm này cô thật sự không giúp được.
Sau khi Thẩm Hạ Lan rời khỏi đó, cô về Trương Gia Trại.
Bên phía của Tiêu Nguyệt vẫn còn bận rộn, có thể là đang điều tra vấn đề về thân phận của Hàn Khiếu, còn lúc Trương Linh gặp Thẩm Hạ Lan, bà ta dẫn cô sang một bên, thấp giọng nói: “Trại chủ đã liên hệ với tôi rồi.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi bất ngờ.
Vì sao Diệp Ân Tuấn không liên lạc với cô? Mà lại tìm tới Trương Linh.
Hình như biết được Thẩm Hạ Lan đang nghĩ gì, Trương Linh vội vàng nói: “Tín hiệu bên phía trại chủ bị nghe lén, không thể gọi được điện thoại, vậy nên cậu ấy sử dụng phương thức liên lạc riêng có của Trương Gia Trại để liên lạc với tôi.”
“Cổ trùng?”
Phương thức liên lạc mà Thẩm Hạ Lan có thể nghĩ tới cũng chỉ có một loại này.
Trương Linh gật đầu.
“Trại chủ là người rất có thiên phú, biết dùng cả cổ trùng để liên hệ với tôi. Cậu ấy nói bọn họ không sao, bảo chúng ta không cần lo lắng, bảo vệ tốt lối vào của Trương Gia Trại, đợi tin tức của cậu ấy.”
Trương Linh có vẻ rất phấn chấn, cũng là vì có tin tức của Diệp Ân Tuấn, chỉ cần còn trại chủ thì bà ta sẽ có niềm tin. Nhưng Thẩm Hạ Lan không lạc quan được như vậy.
“Ân Tuấn không biết dùng cổ trùng.”
Nói xong câu này Thẩm Hạ Lan lập tức bước đi rời khỏi đó, để lại một mình Trương Linh đứng ngơ ngác.
Không biết dùng cổ trùng sao?
Làm sao có thể?
“Mợ chủ, tôi không nói dối, trại chủ thật sự đã liên lạc với tôi. Tôi vẫn còn giữ lại con cổ trùng chuyên truyền tin đó.”
Trương Linh vội vàng giải thích, trong đầu của Thẩm Hạ Lan lại xuất hiện một bóng người.
Trần Oánh Oánh!
Mẹ của cô ta là hậu duệ của Trương Gia Trại, hiểu về cổ trùng là điều rất bình thường. Trại chủ của Bạch Thủy Trại nói từ nhỏ Trần Oánh Oánh chưa từng tiếp xúc với những thứ này nhưng Thẩm Hạ Lan không tin.
Nếu Trần Oánh Oánh thật sự lợi dụng thân phận của Diệp Ân Tuấn để gửi tin nhắn này đi thì cô không hề cảm thấy được an ủi một chút nào, ngược lại cô càng cảm thấy lo lắng hơn.
Thân phận hiện giờ của Trần Oánh Oánh là bạn hay là thù còn chưa rõ ràng, cho dù là lợi dụng cô để tìm được Trạm Dực thì điều đó cũng không chứng tỏ Trần Oánh Oánh là người của Hàn Khiếu.
Giống như Dao Lạc.
Không phải cô ta đã thả Hàn Khiếu sao?
Nhưng thái độ của cô ta với Hàn Khiếu lại khiến người khác suy nghĩ nhiều.
Thẩm Hạ Lan hơi đau đầu, rất nhiều chuyện không rõ ràng cứ bao lấy cô, từng cơn mệt mỏi khiến cô ăn không vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.