Chương trước
Chương sau
Đã từng có những lúc Hàn Hi Thần làm nhiệm vụ, cô cũng giống như Thẩm Hạ Lan đợi Hàn Hi Thần về như vậy, thế nhưng lần này cô thật sự có thể đợi được Hàn Hi Thần sao?
Cô không rõ lắm, nhưng trong lòng thấp thỏm.
Hàn Hi Thần vẫn luôn ngủ say, nhưng mà so với ban đầu sắc mặt đã ổn hơn nhiều, hô hấp cũng vững vàng hơn một chút.
Dao Lạc vất cả ngày đêm, không thể nghỉ ngơi yên ổn ở bên cạnh Hàn Hi Thần, cái gì cũng không để người khác nhúng tay vào.
Thẩm Hạ Lan thật sự sợ cô ấy mệt mỏi xảy ra chuyện, lặp lại vô số lần, Dao Lạc vẫn không rời đi, cô cũng không có cách nào khác cũng chỉ ở bên cạnh chú ý Dao Lạc.
Diệp Ân Tuấn mang theo người của Trạm Dực và hộ vệ của mình đến Trương Gia Trại, trong ứng ngoài hợp với Trương Linh, hai mặt giáp công, cuối cùng đánh bại đội ngũ của Hàn Khiếu, trong quá trình bắt Hàn Khiếu, Diệp Ân Tuấn cũng bị thương cánh tay, nhưng mà sau cùng vẫn đè ngã Hàn Khiếu xuống đất.
“Đừng động!”
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn có chút khó coi, lại lạnh lùng đến đáng sợ.
Chính là người đàn ông này, gây tai họa cho Trương Gia Trại, diệt cả trại, mê hoặc lòng thím Trương, thậm chí tuyệt tình hung ác với Hàn Hi Thần như thế.
Diệp Ân Tuấn hận không thể giết ông ta lập tức, nhưng mà anh không thể.
Hàn Khiếu thế nào cũng không ngờ mình thế mà lại thua trong tay Diệp Ân Tuấn, ông ta không cam lòng giãy dụa, cặp mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào Diệp Ân Tuấn, lạnh lùng nói: “Tiểu nghiệt chủng, tao biết ngay từ đầu phải giết chết mày. Từ lúc mày vừa sinh ra nên bóp chết mày.”
“Đáng tiếc ông không có cơ hội đó.”
Diệp Ân Tuấn dùng một tay đánh ngất ông ta, sau đó nhìn thấy Trương Linh từ bên trong đi ra.
Rõ ràng bà ta cũng mang người ở bên này.
Lúc Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Tiêu Nguyệt thì hơi sững sờ, lập tức hiểu được mọi thứ.
“Hai người thế mà lại hợp tác rồi.”
“Bà ta đồng ý dẫn tôi đi tìm chú hai Hoắc.”
Tiêu Nguyệt có chút mệt mỏi.
Diệp Ân Tuấn lập tức hiểu, sau đó nhìn ánh mắt của Trương Linh có chút phức tạp.
“Bà biết chú hai Hoắc ở đâu? Thế mà lừa gạt không nói cho tôi?”
Đối với sự chất vấn của Diệp Ân Tuấn, Trương Linh không biết trả lời thế nào, chỉ có thể trầm mặc.
Thấy bà ta như vậy, Diệp Ân Tuấn cũng không làm khó bà ta nữa, mà là nhàn nhạt nói: “Đi với tôi cứu một người, trúng hoàng kim cổ.”
Lời này vừa dứt, Trương Linh lập tức ngẩn người.
“Hoàng kim cổ? Hoàng kim cổ không phải chỉ có tộc trưởng mới có sao? Trương Gia Trại chúng ta chỉ có ba mảnh, nhưng mà truyền đến đời này của tôi, để lại cho trại chủ chỉ có một, hai cái khác…”
“Là anh trai của tôi, Hàn Hi Thần.”
Diệp Ân Tuấn nói xong xoay người rời đi.
Những người khác nâng Hàn Khiếu lên, trực tiếp đi vào từ đường Trương Gia Trại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.