Chương trước
Chương sau
“Được rồi, cũng đừng buồn quá, bên trên cho cơ hội, thì phải xem Hàn Hi Thần tự mình lựa chọn thế nào. Cậu cũng đừng quá khó chịu, có thể sau khi xong việc này, cậu muốn xuất ngũ cũng có thể xuất ngũ, thậm chí rất có thể xuất ngũ có lương.”
Diệp Ân Tuấn biết xuất ngũ có lương là có ý gì, nói đúng hơn là về hưu.
Người bình thường qua sáu mươi tuổi về hưu, bộ đội đặc chủng là ba lăm tuổi xuất ngũ, nhưng mà cấp bậc của anh ở đó, cho dù rút lui cũng có quân hàm, thậm chí có tiền lương, chỉ là không tham gia hành động quân sự mà thôi.
Đây cũng là cuộc sống mà Diệp Ân Tuấn muốn.
Anh gật nhẹ đầu, rút một điếu thuốc của Trạm Dực, sau đó thấp giọng nói: “Em đi xem Hạ Lan, trận pháp bên ngoài là có chuyện gì vậy? Thật sự là trận âm dương bát quái cổ?”
“Nói đến cái này, cô gái mà mấy cậu mang theo bên người kia cũng không phải là người bình thường đâu, thế mà có thể giải được trận pháp này, không đơn giản.”
Trạm Dực rất hứng thú với Dao Lạc.
Diệp Ân Tuấn nghe thế thì biết Dao Lạc thật sự nói đúng, không khỏi có chút nghi hoặc với thân phận của cô ta.
“Dao Lạc là người của Hàn Khiếu.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Trạm Dực hơi sững sờ.
“Dao Lạc? Họ Dao sao?”
“Không rõ lắm, chỉ biết cô ấy tên là Dao Lạc, là quà trưởng thành mà Hàn Khiếu đưa cho Hàn Hi Thần, nhưng mà Hàn Hi Thần có vẻ rất quan tâm đến cô ấy.”
Diệp Ân Tuấn nói hết những chuyện mình biết cho Trạm Dực.
Trạm Dực thấp giọng nói: “Cô gái này hẳn là người đời sau của trận pháp. Mạch khoáng này rất nhiều năm, tôi cũng đã nói là Trương Gia Trại trong này cũng có mấy trăm năm lịch sử. Nếu như cả dãy núi không có trận pháp bảo vệ, có lẽ mạch khoáng này đã sớm bị người phát hiện, cũng sẽ không che dấu tốt như vậy. Cậu không biết, chúng tôi vì phá giải trận pháp này, mời bao nhiêu cao nhân, vừa vẽ bản đồ vừa tra tư liệu rất nhiều tháng, không ngờ Dao Lạc kia một lúc đã giải ra. Cô ấy là một nhân tài, phải nghĩ cách giữ lại.”
“Cái này tôi thật không thể nói chắc được, cô gái Dao Lạc này rất có chủ kiến, hơn nữa chỉ nghe Hàn Hi Thần. Anh muốn Dao Lạc, thì phải bảo vệ Hàn Hi Thần.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Trạm Dực có chút khó xử.
“Diệp Ân Tuấn, cậu đang làm khó tôi.”
“Tôi là nói sự thật. Dao Lạc thích Hàn Hi Thần, hơn nữa trong bụng còn có con của Hàn Hi Thần tôi không biết anh muốn nhân tài thế nào, tối thiểu thì Dao Lạc không thể ép buộc, cũng không thể để cô ta mệt mỏi quá độ được. Bởi vì tôi đã đồng ý với Hàn Hi Thần, phải bảo vệ hai mẹ con họ chu toàn.”
Đây là lời hứa của Diệp Ân Tuấn với Hàn Hi Thần.
Trạm Dực nhíu mày, rồi vẫn gật đầu.
Nói chuyện cũng đã xong, Diệp Ân Tuấn hỏi thăm vị trí của Thẩm Hạ Lan, sau đó đi đến.
Thẩm Hạ Lan bên này vẫn luôn rất nghi ngờ, ăn uống đối phương cung cấp vô cùng đầy đủ, nhưng mà lại không cho phép bọn họ ra khỏi lều trại.
Dao Lạc lại rất yên lặng, nhưng mà sự yên lặng này lại làm cho người ta cảm thấy có chút bị đè nén.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.