Chương trước
Chương sau
Rõ ràng là Hàn Hi Thần đang cười, nhưng mà khóe mắt lại có nước mắt, hòa trộn với dòng máu mà chảy xuống, không biết là nước mắt hay là máu.
Cuối cùng, bởi vì anh ta mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh, chỉ là trước khi ngất xỉu, anh ta lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn, rồi sau đó lại xóa bỏ nó.
Mà bọn người Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn tìm kiếm khắp phía sau dãy núi Bạch Thủy Trại, nhưng cũng không tìm thấy hình bóng chú hai Hoắc đâu, ngược lại còn rơi vào trong một cái bẫy.
Có vẻ như là cái bẫy để bắt thú, may mắn là ở bên trong không có dao nhọn, nếu không thì Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn chưa chắc là sẽ không bị thương.
Diệp Ân Tuấn vì che chở cho Thẩm Hạ Lan mà rơi xuống dưới trước, Thẩm Hạ Lan vội vàng đứng dậy kiểm tra xem Diệp Ân Tuấn có chuyện gì không.
“Anh không sao đâu, em đừng lo lắng, chỉ bị trầy một chút mà thôi.”
Diệp Ân Tuấn sợ là Thẩm Hạ Lan lo lắng, anh không khỏi mở miệng nói.
Thẩm Hạ Lan lại thấp giọng nói: “Làm sao có thể không lo lắng được chứ, ngã xuống từ một chỗ cao như vậy, nếu như không có ai phát hiện chúng ta thì chắc chắn chúng ta sẽ bị chết đói ở đây. Hơn nữa, lúc nãy anh vì bảo vệ cho em mà té nặng như vậy, em phải xem xem anh có té bị thương không.”
Cô không để ý đến phản ứng bất ngờ của Diệp Ân Tuấn, cứ kiểm tra cho Diệp Ân Tuấn, sau khi phát hiện chỉ là trầy da thì cô mới thở phào một hơi.
“Lúc nãy phân tán với đám người của bọn họ để tìm kiếm vị trí của chú hai, chúng ta nên mang theo nhiều người.”
Thẩm Hạ Lan có chút ảo não và hối hận.
Diệp Ân Tuấn lại lắc đầu rồi nói: “Mang nhiều người càng dễ làm bại lộ hành tung, ngày hôm qua Hàn Hi Thần đã phá hỏng kế hoạch của Hàn Khiếu, ông già đó chắc chắn sẽ bố trí phòng vệ khắp nơi, thậm chí còn tìm kiếm tất cả các cơ hội để xử lý chúng ta. Bây giờ rơi vào trong cái bẫy này, có lẽ còn là một chuyện tốt.”
“Chuyện tốt hả? Anh lạc quan quá đi thôi.”
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn bình tĩnh như thế, trái tim của cô cũng tỉnh táo lại.
Cô nhìn khung cảnh xung quanh, ở đây là sâu trong núi, cây xanh tươi tốt, thậm chí bên cạnh cạm bẫy đều có cỏ cao cỡ con người, có thể nhìn thấy được bình thường không có người nào đến đây.
Thẩm Hạ Lan đỡ Diệp Ân Tuấn ngồi dậy.
Diện tích ở đây rất lớn, có phải là chuẩn bị bắt giữ thú lớn không nữa, cũng không biết là người của bọn họ có thể tìm được bọn họ không.
“Để em gửi tin nhắn cho bọn họ.”
Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại di động ra, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn cản.
“Nếu như lúc này gửi tin nhắn, anh lo lắng là sẽ bị khóa tín hiệu, đến lúc đó người chúng ta còn chưa đến đây mà người của Hàn Khiếu lại đến, vậy thì chúng ta nguy hiểm rồi.”
Thẩm Hạ Lan không có kinh nghiệm sinh tồn trong rừng rậm như là Diệp Ân Tuấn, đương nhiên cô đều nghe lời của Diệp Ân Tuấn.
Bây giờ nhìn thấy quầng thâm dưới đáy mắt của Diệp Ân Tuấn, cô có chút đau lòng: “Nếu không thì anh dựa vào em ngủ một lát đi, cả buổi tối anh đều không được nghỉ ngơi, sức khỏe cũng không chịu nổi, ở đây có rất ít người sẽ phát hiện ra chúng ta, cỏ dại ở phía trên cũng không bị dập nát, cũng khá là an toàn.”
“Hay là em nghỉ ngơi một lát đi, anh còn có thể chịu đựng được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.