Chương trước
Chương sau
“Không đâu, Vu Phong giờ không thể làm một lúc hai việc được đâu, anh ta không thể nhắm vào chúng ta.”
Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì đương nhiên đã có manh mối về tình hình của Vu Phong.
Thẩm Hạ Lan không có hỏi chuyện này, mà khẽ hỏi: “Thật kỳ quái, vậy còn ai có thể theo dõi chúng ta chứ?”
“Tạm thời đừng nghĩ đến chuyện này nữa, chúng ta đến Trương Gia Trại rồi nói sau, nếu có người muốn theo đuôi chúng ta thì cuối cùng cũng sẽ lòi đuôi thôi.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan chỉ có thể gật đầu, nhưng lại nghĩ tới điều gì đó, liền nói: “Chẳng lẽ là người của Triệu Nguyệt Minh?”
“Anh không rõ, đi một bước tính một bước vậy.”
Hai người nắm chặt tay nhau, trong lòng đều hiểu rõ, hành trình đến Trương Gia Trại lần này có lẽ sẽ không được bình yên.
Trên đường đi Diệp Ân Tuấn không nghỉ ngơi, anh giục Thẩm Hạ Lan ngủ một lát.
Thẩm Hạ Lan không chống lại được sự thúc giục của Diệp Ân Tuấn, cô nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng không biết mình đã ngủ say từ lúc nào.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa thì máy bay sắp hạ cánh.
Nhìn nơi quen thuộc này, tâm trạng Thẩm Hạ Lan có chút thay đổi.
Lần trước đến đây không nghĩ sẽ quay lại lần nữa, bây giờ lại bước chân lên mảnh đất này, Thẩm Hạ Lan không biết trong lòng mình đang có mùi vị gì nữa.
Diệp Ân Tuấn cũng trầm tĩnh hơn rất nhiều, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó, lại giống như không nghĩ gì hết, nhưng ánh mắt lại luôn ảm đạm, khiến người ta cảm thấy khó lường.
Sau khi bọn họ xuống máy bay thì có một chiếc xe hơi đã chờ sẵn ở sân bay.
Thẩm Hạ Lan thấy đó là quần áo của vệ sĩ nhà họ Diệp, không nhịn được hỏi: “Anh mang người tới đây khi nào thế?”
“Sau khi anh mua đất ở đây thì phái người đến. Dù gì thì đây cũng là quê hương của bà ấy.”
Diệp Ân Tuấn ôm Diệp Nghê Nghê xuống xe.
Diệp Nghê Nghê ngáp một cái, nhìn khoảng không trơ trụi trước mặt, lại nhìn nhà thờ tổ tiên ở đó, cô bé dụi mắt hỏi: “Ba ơi, đây là đâu vậy?”
“Trương Gia Trại.”
Khi Diệp Ân Tuấn nói ra ba chữ này, ánh mắt Diệp Nghê Nghê đột nhiên sáng lên.
“Đây là Trương Gia Trại sao? Không giống con tưởng tượng chút nào.”
Diệp Nghê Nghê hơi thất vọng.
Dù gì Trương Gia Trại cũng là một ngôi làng, sao lại hoang vu như vậy chứ?
Diệp Tranh hứng thú nhìn cảnh vật trước mặt, cậu bé hỏi: “Ba, kia là ruộng thuốc sao?”
Cậu bé học y nên đương nhiên nhạy cảm hơn về phương diện này.
Thẩm Hạ Lan nhớ lại lần trước trước khi đi, Diệp Ân Tuấn đã giữ lại ruộng dược liệu này, bây giờ thấy Diệp Tranh hứng thú như vậy thì không nhịn được cười nói: “Đúng vậy, kia là ruộng dược liệu, nghe nói có rất nhiều dược liệu quý hiếm.”
“Con có thể vào xem không?”
Diệp Tranh rất mong đợi.
Diệp Ân Tuấn gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.