Chương trước
Chương sau
Diệp Ân Tuấn cảm thấy giọng nói đó có chút quen thuộc.
Anh quay đầu lại nhìn thì thấy một cậu bé mặc bộ vest nhỏ đang đi tới.
Khi Tiêu Hằng thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan thì cũng sững sờ. Lần trước cậu gặp Diệp Ân Tuấn là khi anh đi tìm Diệp Nghê Nghê trong công viên, cho nên cậu đương nhiên biết người trước mặt mình là ai. Còn người phụ nữ đứng cạnh Diệp Ân Tuấn rất duyên dáng và sang trọng, cậu đoán đó là mẹ của Diệp Nghê Nghê.
Tại sao họ lại ở đây?
Nếu họ đến đây, có phải Diệp Nghê Nghê cũng đến không?
Tim Tiêu Hằng đột nhiên đập dữ dội.
“Bác Diệp, sao bác lại đến đây ạ?”
Thẩm Hạ Lan thấy đối phương gọi rõ họ của Diệp Ân Tuấn Thiên thì không nhịn được hỏi: “Đây là ai vậy anh?”
“Thằng nhóc thối đã lừa con gái chúng ta ở công viên lần trước.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, khóe miệng Tiêu Hằng khẽ co giật.
Tại sao bác Diệp lại có ác cảm với cậu như vậy?
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng hiểu ra.
“Cháu là Tiêu Hằng sao? Bác từng nghe Nghê Nghê nhắc tới cháu, người kéo violon vừa nãy là cháu hả?”
“Vâng, để bác gái Diệp chê cười rồi.”
Từng cái giơ tay nhấc chân của Tiêu Hằng đều rất có khí chất, vừa nhìn liền biết là người được giáo dục từ nhỏ.
Thẩm Hạ Lan thấy rất thích.
“Không có đâu, cháu kéo đàn rất hay. Vừa rồi bác còn tưởng là người lớn kéo không đấy, kỹ thuật rất điêu luyện.”
Nghe Thẩm Hạ Lan khen mình, Tiêu Hằng có chút vui mừng, nhưng vẫn khiêm tốn nói: “Không có chuyện đó đâu ạ, cháu chỉ luyện nhiều hơn người khác mà thôi.”
“Con rể của chúng tôi không cần là nghệ sĩ.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì kéo Thẩm Hạ Lan đi.
Tiêu Hằng sửng sờ.
Nghệ sĩ có gì không tốt chứ?
“Bác Diệp, có phải bác đang có hiểu lầm gì về cháu không ạ?”
Tiêu Hằng vội lên tiếng, cậu cảm thấy rất lo lắng.
Lần trước thái độ của bác Diệp cũng không tệ lắm mà.
Cậu còn nhỏ thì làm sao mà biết được chứ, chẳng có người ba vợ nào lại có thái độ tốt với một người đàn ông hoặc một chàng trai đang ngấp nghé con gái mình đâu.
“Không hiểu lầm, nhà chúng tôi làm kinh doanh nên con rể của chúng tôi đương nhiên cũng phải là thiên tài kinh doanh. Đối với chúng tôi thì mấy thứ nghệ thuật này chỉ là thích thú nhất thời, không phải kế sách tồn tại lâu dài. Còn nữa, viên ngọc bài cậu cho Nghê Nghê kia, tôi sẽ cho người trả lại cậu. Tôi vẫn luôn muốn trả lại cho cậu, nhưng bởi vì không tìm được vị trí chính xác của cậu nên mới bị trì hoãn.”
Rất hiếm khi thấy Diệp Ân Tuấn nói nhiều như vậy với một đứa trẻ, nhưng giọng điệu của mấy câu này lại rất tệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.