Chương trước
Chương sau
Nói đến đây, Mặc Trì cảm thấy hết sức đau lòng.
Anh ta thì thầm: “Tôi tưởng đâu bà ấy đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình rồi, tôi tưởng đâu vì lý do bất đắc dĩ nào đó mà bà ấy mới không quay trở về. Cho đến tận khi lớn lên, tôi mới biết được vài việc, mới biết rằng cô tôi suýt nữa đã chết oan chết uổng, mà người làm ra chuyện ấy lại là Triệu Nguyệt Minh, con trai trưởng nhà họ Triệu. Ông ta cướp đi sự trong sạch của cô tôi nhưng không chịu cưới bà ấy, còn không muốn cho bà ấy tìm kiếm hạnh phúc riêng. Lúc hay tin cô tôi tìm được chú hai Hoắc Chấn Ninh, ông ta lợi dụng quyền lực trong tay mình để ra mệnh lệnh giả, phát động tấn công, giết sạch không chừa ai ở thôn trại chú hai Hoắc và cô tôi ở. Lúc đó ông ta lấy cớ cả trại mắc bệnh truyền nhiễm, không khống chế được nữa, phải xử lý ngay.”
Câu chuyện của Mặc Trì khiến cho Diệp Ân Tuấn nổi giận.
“Cậu nói gì?”
Diệp Ân Tuấn nghĩ đến vô số nguyên do lý giải vì sao Trương gia trại bị diệt tộc, nhưng không ngờ lại là vì cảm xúc của một người.
Triệu Nguyệt Minh thật sự rất đáng chết!
“Bây giờ ông ta đã leo đến đến chức vị gì rồi? Ở đâu?”
Tất cả mọi âm mưu và kế hoạch xảy ra với Thẩm Hạ Lan đều bắt nguồn từ vụ diệt tộc của Trương gia trại. Còn nguyên cớ dẫn đến vụ diệt tộc ấy lại là tên khốn nạn Triệu Nguyệt Minh này!
Vì sự ích kỷ của bản thân, phát động từng đấy người, tạo ra một vụ án oan, thậm chí còn liên lụy đến ba thế hệ, nếu như không bằm nát thây ông ta thì Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất có lỗi với bản thân.
Mặc Trì thì thầm: “Triệu Nguyệt Minh rất nham hiểm, ông ta biết mình gây ra chuyện lớn như vậy chỉ có thể giấu giếm được một lúc chứ chẳng giấu được cả đời, thế nên ông ta đã giải ngũ rồi sang nước ngoài sinh sống.”
“Khốn nạn!”
Diệp Ân Tuấn cắn răng nghiến lợi, không ngờ cả Trương gia trại bị giết hại vì sự đố kị của một gã đàn ông.
“Lúc ấy có phải cô cậu và chú hai nhà họ Hoắc sống ở Trương gia trại không?”
Dù đã đoán được, thế nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn muốn xác nhận lại.
Mặc Trì gật đầu rồi nói: “Đúng thế. Bởi vì Trương Gia Trại là một thôn trại nuôi cổ, ông ta vừa khéo có thể lợi dụng điểm này. Cổ trùng rất ít khi xuất hiện trước mắt người đời, sự vô tri, sợ hãi và tránh né của con người khiến cho cổ trùng càng trở nên thần bí hơn nữa. Hơn nữa phương pháp nuôi cổ được truyền lại qua nhiều thế hệ, người ngoài chẳng biết được đâu, bởi thế mới tung tin đồn bọn họ nuôi cổ trùng để phát tán dịch bệnh, khiến cho nhiều người nổi điên, đồng thời không tài nào khống chế nổi nữa, sẽ gây nguy lại cho những thôn trại bên cạnh, thậm chí là cả khu vực, không ai không tin tưởng vào lời lẽ của ông ta, bởi thế cả Trương Gia Trại bị tiêu diệt trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng khéo ở chỗ, lúc bọn họ phát động tấn công, chú hai nhà họ Hoắc cùng cô tôi đã rời khỏi thôn trại ấy. Lính lác tham gia vào lần hành động ấy có cả nhà họ Hoắc, họ Tiêu, họ Trạm và cả họ Triệu nữa. Triệu Nguyệt Minh tính toán rất cao thâm, một khi bắt đầu tấn công, bốn gia tộc lớn đều tham dự, cho dù bên trên có muốn truy cứu cũng không thể không nể mặt bọn họ. Bởi thế hành động này mới thành.”
“Khốn kiếp!”
Diệp Ân Tuấn tức tối đến nỗi đấm lên hòn đá bên mạnh, bàn tay anh chảy máu đầm đìa, nhưng lại không giải nỗi một phần vạn đau đớn trong lòng anh!
Trương Gia Trại có tội tình gì!
Chỉ vì vừa khéo cô gái nhà họ Mặc và chú hai nhà họ Hoắc sống ở đó, cả thôn trại đều bị chôn cùng ư?
Hơn nữa cô nhà họ Mặc và chú hai nhà họ Hoắc làm sai điều gì?
Những hình ảnh trong quá khứ hiện về trong đầu Diệp Ân Tuấn.
Người già và cánh phụ nữ van nài trong tuyệt vọng, tiếng khóc than rợp trời, thế nhưng tất cả bọn họ đều ngã xuống dưới nòng súng của chúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.