Chương trước
Chương sau
Thẩm Hạ Lan nghĩ như vậy, làm sao mà Diệp Ân Tuấn không nghĩ như vậy được chứ?
Nhưng mà muốn trừ khử Hoàng kim Cổ, thật sự là chuyện này không có manh mối.
“Anh sẽ từ từ điều tra.”
Nhập từ khóa tìm kiếm…
“Em không chờ được nữa, Ân Tuấn.”
Thẩm Hạ Lan có hơi lạc giọng, không khỏi làm Diệp Ân Tuấn sững sờ.
“Em định làm gì?”
“Em dự định xử lý Vu Phong.”
Thẩm Hạ Lan nhìn thẳng vào mắt của Diệp Ân Tuấn, nhỏ giọng nói: “Mặc kệ là chúng ta hay là nhà họ Tiêu, nhà họ Hoắc, thậm chí là nhà họ Trạm, bây giờ bọn họ đều đang bị khống chế, bị ràng buộc. Em mặc kệ mạng lưới quan hệ ở phía sau mạnh tới cỡ nào, em chỉ cần biết là em không muốn bị Vu Phong nắm mũi dắt đi nữa, không giải quyết cậu ta, cho dù chúng ta đi du lịch hay là làm cái gì cũng phải bó tay bó chân. Con người này vốn dĩ muốn nhằm vào chúng ta, cho nên bắt giặc trước bắt vua, bắt được cậu ta rồi, chúng ta mới có thể thả lỏng một chút, anh cũng có thể yên tâm mà giải trừ Hoàng kim Cổ.”
Thật ra thì Diệp Ân Tuấn cũng đã từng suy nghĩ tới chuyện này, chỉ có điều là anh quan tâm đến sự an toàn của Thẩm Hạ Lan với bọn nhỏ, bây giờ nghe thấy Thẩm Hạ Lan cũng nói như vậy, anh có hơi lo lắng: “Nhưng mà để xử lý Vu Phong không dễ dàng đâu.”
“Cho dù là có một phần vạn hi vọng, em cũng không muốn từ bỏ.”
“Em có kế hoạch?”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu.
“Không có, chỉ là có suy nghĩ như vậy thôi, nếu như muốn suy nghĩ kế hoạch, em cảm thấy vẫn nên để anh ra tay, cái đầu này của em không có dùng được.”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan đang lấy lòng mình, tâm trạng của Diệp Ân Tuấn đột nhiên rất tốt.
“Ừ, được rồi, sau này anh sẽ suy nghĩ kế hoạch.”
“Ừm.”
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn đã khôi phục, trong lòng cũng rất vui mừng.
“Có đói bụng không, để em đi làm cái gì đó cho anh ăn?”
“Không cần đâu, anh không đói bụng, anh chỉ muốn ôm em như thế này thôi.”
Diệp Ân Tuấn cũng không ngốc.
Lúc đó, Thẩm Hạ Lan rất giận anh, anh vẫn còn chưa dỗ dành cô, nếu như không phải Hoàng kim Cổ đột nhiên phát tác, anh cũng không biết mình có thể để Thẩm Hạ Lan tha thứ cho anh không nữa.
Nhớ đến cách làm lúc nãy của mình, bây giờ Diệp Ân Tuấn đã bình tĩnh, cảm thấy mình thật là khốn nạn.
Thẩm Hạ Lan đánh thuốc mê anh cũng là bởi vì không muốn cho tay anh dính máu của Diệp Tử, xuất phát điểm là tốt.
Người vợ này của mình, mỗi lần suy nghĩ chuyện gì đó đều lấy anh ra làm đầu, mà quên mất bản thân cô, làm như vậy là biểu hiện quan tâm anh, không phải à?
Cho nên, làm sao anh lại có thể trách tội Thẩm Hạ Lan tự hành động một mình vậy chứ?
Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Vợ ơi, anh xin lỗi.”
“Hả?”
Thẩm Hạ Lan không kịp phản ứng.
Tự nhiên vô duyên vô cớ lại nói xin lỗi làm cái gì?
Diệp Ân Tuấn vừa nhìn liền biết là Thẩm Hạ Lan đã quên mất chuyện kia.
Trong lòng của anh rất khó chịu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.