Chương trước
Chương sau
Diệp Ân Tuấn nhíu mày, muốn nhanh chóng ra ngoài, lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan từ trên xe xuống, đã trở về rồi.
“Em đi đâu thế?”
Diệp Ân Tuấn vội vàng ra đón, con ngươi đỏ tươi kia mang theo một chút tủi thân, điều này khiến Thẩm Hạ Lan ngây người ra.
“Anh đây là sao thế?”
“Sau này không cho vứt anh lại một mình lén bỏ chạy nữa.”
Diệp Ân Tuấn nhíu mày nói, ôm Thẩm Hạ Lan vào trong lòng, mặc kệ bên cạnh có bao nhiêu người nhìn, anh chỉ cảm thấy cái khoảnh khắc ôm Thẩm Hạ Lan, tâm trạng cáu gắt cọc cằn lập tức lắng xuống, cảm giác bất an cũng dần dần tan biến.
Thẩm Hạ Lan vỗ nhẹ lưng Diệp Ân Tuấn.
Từ sau khi bị hạ độc Hoàng Kim cổ lên người thì dường như không có cảm giác an toàn lắm, rất dễ cáu kỉnh. Cô không biết hiện tượng này có tốt không, chỉ biết Diệp Ân Tuấn càng ngày càng dính lấy mình.
“Em đến bệnh viện thăm Hạ Tử Thu, không phải bây giờ em đã về rồi sao?”
“Ừm.”
Diệp Ân Tuấn nhẹ giọng trả lời, lại tham lam ngửi mùi thơm trên tóc của cô, khẽ nói: “Anh đói rồi. Em không ở đây, chẳng có ai ăn cơm với anh cả.”
Thẩm Hạ Lan ngay lập tức có chút muốn cười.
Cái cớ này cũng thật là vụng về.
“Được, em cũng đói rồi, anh ăn với em chút gì đó đi.”
“Vậy được thôi.”
Diệp Ân Tuấn nói có chút miễn cưỡng, nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên.
Anh liếc nhìn Thẩm Hạ Lan một cái, phát hiện cô đang cười mình, có vẻ như không giận, lúc này mới hỏi: “Sao em đi lâu thế?”
“Em nghĩ anh cần thời gian dài để cảm xúc của mình bình tĩnh lại.”
Thẩm Hạ Lan nhướng mày.
Diệp Ân Tuấn vội vàng nói: “Không phải anh cố ý không để ý đến em đâu, đột nhiên anh…”
“Em hiểu. Mặc kệ Hàn Khiếu là loại người gì, Hàn Hi Thần có lẽ là người mà anh không muốn chạm mặt nhất, nhưng bây giờ người này không những làm anh em của anh bị thương, thậm chí còn có thể cạy góc tường của anh, anh vẫn không đối mặt sao?”
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn thực ra trong lòng rất bài xích người có quan hệ huyết thống với mình, dù sao những người này đều không tạo ấn tượng tốt với anh, thậm chí đều yêu cầu đòi hỏi anh, nên khi nghe Hàn Hi Thần có thể là con trai Hàn Khiếu thì anh mới phản ứng mạnh như vậy.
Diệp Ân Tuấn nhíu chặt mày, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.
“Những người thân trên quan hệ huyết thống đó cũng không có ý tốt với anh, tại sao anh phải đối tốt với bọn họ? Nếu như Hàn Hi Thần thật sự là con trai của Hàn Khiếu, muốn có được gì từ anh, anh sẽ không nhân nhượng. Chuyện của Tử Thu anh đã cho người đi điều tra.
Chắc sẽ sớm có tin tức thôi. Không phải em đói rồi sao? Đi ăn nào.”
Ngữ điệu cuối cùng của Diệp Ân Tuấn rất nhanh.
Đối với anh, chỉ cần Thẩm Hạ Lan trở về, chỉ cần Thẩm Hạ Lan ở đây, những người khác liên quan gì đến anh nữa chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.