Lúc đó, cô bị bán ra nước ngoài nên chưa quen thuộc với cuộc sống nơi đây, vẫn bị giam cầm, là Dương Tân đã cứu cô, đồng thời còn mang đến cho cô rất nhiều sự ấm áp và quan tâm.
Anh ta đối với cô là bạn bè, lại hơn hẳn bạn bè.
Nếu như không có việc Dương Tân phản bội, sau này có lẽ là đến bây giờ hai người vẫn là bạn bè tốt nhất. Đáng tiếc là ông trời trêu ngươi, nhưng mà cũng không thể trách anh ta được.
Phương Thiển đã nhận nuôi anh ta từ khi anh ta còn nhỏ, nuôi dưỡng anh ta, Phương Thiên đối với anh ta mà nói giống như là một người mẹ. Anh ta không được lựa chọn. Sau đó, Dương Tân lại biến thành bộ dạng này là vì cô, còn có gì mà cô phải chấp nhất, còn có thể oán trách cái gì đây? Trong khoảng thời gian đi mấy bước, dường như là Thẩm Hạ Lan đã nghĩ thông suốt quá nhiều thứ. Dương Tân nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi tới, không khỏi có chút kích động.
“Chủ mẫu, tôi…”
“Chân đã tốt hơn chút nào chưa?” Trong giọng nói của Thẩm Hạ Lan mang theo một sự quan tâm, lập tức làm cho Dương Tân nóng hết cả mắt.
Mặc dù trước kia lúc bao vây Phương Thiến, Thẩm Hạ Lan cũng đã nói là cô tha thứ cho mình, nhưng mà Dương Tân luôn cảm thấy không chân thật. Bây giờ đến đây, anh ta còn sợ là Thẩm Hạ Lan sẽ đối xử lạnh lùng với mình, không ngờ tới là cô lại lên tiếng nói chuyện với mình.
“Đã tốt hơn nhiều rồi, không còn đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569944/chuong-1404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.