Diệp Ân Tuấn cõng Thẩm Hạ Lan đi khỏi đó, anh không có thói quen ở lại cho người ta chỉ như khỉ.
Thẩm Hạ Lan muốn lấy lại điện thoại di động từ chỗ cậu trai, lưu đoạn video cầu hôn này lại.
Cho dù Diệp Ân Tuấn có mặc đồ nữ đi nữa, anh cũng bước đi vô cùng vững vàng.
Thẩm Hạ Lan ở trên lưng của anh không quan tâm tới ánh mắt của người khác, cũng không thèm để ý người khác nói như thế nào, cô ôm Diệp Ân Tuấn thật chặt, thấp giọng nói: “Ông xã, em yêu anh.”
Khóe miệng của Diệp Ân Tuấn kéo lên, dường như đáy mắt đang nở hoa, long lanh đến nỗi làm cho người ta không thể rời mắt.
“Anh cũng yêu em.”
Giọng nói của anh không lớn, mang theo tiếng gió truyền vào trong lỗ tai của Thẩm Hạ Lan, xuyên thẳng qua màn nhĩ rồi chạm vào trong đáy lòng, trong lòng xuất hiện từng cơn gợn sóng, chậm rãi khuếch tán ra toàn thân.
Diệp Ân Tuấn cõng Thẩm Hạ Lan đi một đoạn đường trở về nơi dừng xe ban đầu.
Trên đường đi đều có người chụp ảnh, có người húyt sáo, chuyện này đối với bọn họ mà nói không hề quan trọng, dường như là giữa trời và đất chỉ có hai người bọn họ tồn tại.
Sau khi lên xe, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng lấy bông tẩy trang của Thẩm Hạ Lan ra để tẩy trang, thuận tiện đổi lại quần áo của mình.
Anh thở dài một hơi rồi nói: “Trở về làm mình là thoải mái nhất.”
Thẩm Hạ Lan mím môi cười.
Đột nhiên điện thoại di động của cô vang lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569904/chuong-1364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.