“Nó không biết là con gái của ai? Tại sao chúng tôi phải cho nó thận? Chúng tôi không làm! Nó nói dối chúng tôi lâu như vậy, nó chết đi mới tốt! Đây là quả báo của ông trời cho nó!”
Thẩm Phong trực tiếp gầm nhẹ một tiếng.
Mặc dù mẹ Thẩm không nói lời nào, nhưng nhìn ánh mắt bà ta cũng không muốn kiểm tra phù hợp.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cười lớn.
Đây là bản chất của con người sao?
Hay đây là bản chất con người của ba mẹ nhà họ Thẩm?
“Hai người thật sự đã giúp tôi mở rộng tầm mắt rồi.”
Thẩm Hạ Lan bỏ lại một câu, không để ý hai vợ chồng đó nữa.
Cô y tá lại chạy ra ngoài.
“Tôi nói hai người đang xảy ra chuyện gì vậy? Có phải con gái hai người nằm đó không? Mau chóng tìm nguồn máu đi.”
“Nó sống hay chết chúng tôi không quan tâm.”
Thẩm Phong trực tiếp nói rõ lập trường của mình.
Cô y tá trực tiếp tức giận.
“Hai người làm ba mẹ thế nào vậy? Hai người nói chuyện như vậy sao? Cho dù là con gái nuôi, còn có tình cảm nhiều năm như vậy? Làm sao có thể thấy chết không cứu chứ?”
“Nó lừa dối tình cảm của chúng tôi, chúng tôi còn phải tán gia bại sản để cứu nó? Tại sao? Thứ sao chổi này đã khiến nhà họ Thẩm chúng tôi ô nhục danh tiếng, nghèo rớt mồng tơi, lại còn muốn thận của hai vợ chồng già này? Ai cho nó mặt mũi thế?”
Thẩm Phong giọng nói không hề thấp, trực tiếp thuận qua khe cửa đi vào.
Thẩm Niệm Niệm còn đang nửa tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569812/chuong-1272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.