“Ừ ừ ừ, trả lại cho họ đi. Miếng ngọc bội ấy đắt lắm.”
Thẩm Hạ Lan vội vã gật đầu.
Hai người vừa nói vừa rời khỏi câu lạc bộ.
Diệp Ân Tuấn hỏi một cách dịu dàng: “Em muốn ăn ở nhà hàng nào để anh đặt chỗ.”
“Ăn ở đâu cũng được, nhưng hay mình đi xem xem Thẩm Niệm Niệm ra làm sao?”
Bây giờ Thẩm Hạ Lan chỉ mong gặp được Thẩm Niệm Niệm.
Mặc dù vết thương đã đóng vảy nhưng vẫn còn thấy đau.
Thẩm Niệm Niêm đã gây ra đau khổ cho cô, cô phải trả lại cho bằng được.
Diệp Ân Tuấn thấy cô bừng bừng khí thế cũng không nỡ làm cô mất mặt, bèn gọi điện thoại cho Hạ Tử Thu.
“Chuẩn bị đi, lát nữa tôi đưa Hạ Lan đến.”
“Được rồi, đại ca”
Sau khi cúp máy, Diệp Ân Tuấn chọn một nhà hàng phương Tây.
Thẩm Hạ Lan không dị nghị gì cả.
Hai người lên xe đi một nước đến trước cửa một căn biệt thự ngoài ngoại ô.
Thẩm Hạ Lan thấy thế bèn hỏi: “Đây cũng là biệt thự của anh à? Sao em không biết thế?”
“Không phải của anh, của Tử Thu đấy.”
Diệp Ân Tuấn giải thích.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan nghe thấy tên của Hạ Tử Thu, cô không khỏi cất tiếng hỏi: “Hạ Tử Thu là ai?”
“Một người anh em của anh. Hồi trước cùng anh xây dựng tổ chức nhỏ, sau đó anh đi tòng quân nên ném nó cho cậu ta quản lý. Nghe nói mấy năm nay cũng phát triển lắm.”
Diệp Ân Tuấn nói một cách hờ hững.
Thẩm Hạ Lan cũng chẳng hỏi nữa.
Sau khi xuống xe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569797/chuong-1257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.