“Tống Dật Hiên, vòng tay này về sau là của riêng tôi.”
“Được, bà Tống.”
Khóe môi Tống Dật Hiên hơi cong lên, cảm giác thoải mái hiện lên trong ánh mắt.
Có lẽ những gì Thẩm Hạ Lan nói là đúng, từ bỏ chấp niệm của mình dành cho cô, có thể anh ta sẽ thật sự tìm được tình yêu duy nhất thuộc về mình.
Tống Dật Hiên ôm chặt lấy cô ta, như thể đang ôm chặt một chút ấm áp cuối cùng.
Anh ta vùi đầu vào vai của Hồ Ngọc Duyên, thấp giọng nói: “Ngọc Duyên, thực ra anh cũng khá yếu đuối, anh cũng biết sợ, anh sợ lạnh, sợ một mình, sợ lửa. Anh sợ rất nhiều chuyện, vậy nên mong em đừng bỏ rơi anh. Có lẽ hiện giờ anh vẫn còn cảm thấy mơ hồ, anh hơi lạc đường rồi vậy nên nếu em đã quyết định nắm tay anh thì mong anh đừng bỏ rơi anh giữa đường. Anh sẽ cố gắng, cố gắng để quên đi quá khứ, cố gắng chấp nhận em. Em đừng chê bai quá khứ của anh. Nói thật lòng anh cũng cảm thấy khá xấu hổ khi đối diện với tình yêu đơn thuần, cố chấp này của em.”
“Không đâu, cả đời này em cũng sẽ không buông tay anh đâu. Anh Tống, xin anh nhớ kỹ ngày hôm nay, Hồ Ngọc Duyên em chính thức trở thành vợ anh.”
“Được.”
Hai người ôm chặt lấy nhau, mắt hai người đều thấm đẫm nước mắt.
Lúc người của Ủy ban đến thì Hồ Ngọc Duyên mới buông Tống Dật Hiên ra.
Tống Dật Hiên cảm thấy hơi xấu hổ.
Một người đàn ông lớn như vậy rồi mà còn bị sự cảm động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569781/chuong-1241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.