“Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan xoa mắt đôi mắt còn đang nhập nhèm của mình rồi hỏi.
Diệp Ân Tuấn xoa đầu cô đầy yêu thương: “Không sao, em ngủ đi, anh đi gọi một cuộc điện thoại đến Ủy ban.”
“Thật phiền hà, ngày mai đi đăng ký không được sao?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tống Dật Hiên đúng là kiểu người làm tới đâu nghĩ tới đó, hoàn toàn không quan tâm gì đến suy nghĩ của Hồ Ngọc Duyên.
Cô ngáp một cái rồi lại nằm xuống giường.
Trong chăn vẫn ấm áp, thoải mái hơn.
Có thêm một người làm ấm giường nữa thì càng tốt.
Thẩm Hạ Lan lầm bầm nói: “Anh nhanh lên, không có anh em không ngủ được.”
Câu nói này làm anh vô cùng thoải mái.
Khóe môi của Diệp Ân Tuấn hơi cong lên.
“Được.”
Nói xong, anh cầm lấy điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ.
Cả người Hồ Ngọc Duyên nổi da gà.
“Ai ya, sếp Diệp, lúc hai người thể hiện tình cảm với nhau có thể tạm thời ngắt điện thoại đi được không?”
“Không ai bắt cô phải nghe.”
Tâm trạng của Diệp Ân Tuấn rất tốt, không quan tâm đến những lời trêu đùa của Hồ Ngọc Duyên.
“Chỉ một lần này thôi đấy, không có lần sau nữa đâu, cô cũng nghe thấy rồi đấy, Hạ Lan nhà tôi bảo buổi tối không có tôi thì không ngủ được.”
“Được rồi, được rồi, tôi biết hai người tình cảm rồi, anh mau làm giúp tôi đi, tôi đảm bảo sẽ không làm phiền đến hai người nữa, tiện thể cũng xử lý đám người không ra gì đó cho hai người rồi.”
Diệp Ân Tuấn nói: “Mấy người không ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569779/chuong-1239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.