Thẩm Hạ Lan thấy sữa nóng ở trong tay đã hơi ấm, cô liền biết Diệp Ân Tuấn đợi được một khoảng thời gian rồi, chỉ có điều là từ xưa đến nay người đàn ông này sẽ không nói mấy chuyện như thế.
“Anh biết em ở bên trong, sao về rồi mà lại không vào?”
“Để em với bác sĩ Tiêu nói chuyện phiếm với nhau, thuận tiện xử lý chút công việc.”
Diệp Ân Tuấn cưng chiều nói.
Thẩm Hạ Lan uống sữa, thuận tiện hỏi: “Phi xử lý không được hả?”
“Cậu ta có chuyện cần phải xử lý.”
“Không phải Tống Đình đã tỉnh dậy rồi hả, không trở về công ty à?”
Diệp Ân Tuấn dừng lại một chút rồi nói: “Anh không muốn để cho cậu ấy trở về.”
“Có ý gì?”
Thẩm Hạ Lan thắc mắc.
Diệp Ân Tuấn đút tay vào trong túi, thấp giọng nói: “Mấy năm nay cậu ấy đã có thể tự mình đảm đương một phía, ở chỗ của anh thì có hơi lãng phí, không gian ở bên ngoài rất lớn, cậu ấy nên tạo nên thiên hạ thuộc về riêng mình, huống hồ gì anh vẫn hy vọng là cậu ấy trở về quân khu.”
“Vậy còn anh, anh có đi không?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, đây là lần đầu tiên cô hỏi thẳng anh về vấn đề này.
Diệp Ân Tuấn hơi bất ngờ, lập tức cười nói: “Em cũng biết rồi?”
“Anh không nói làm sao em biết?”
Thẩm Hạ Lan có chút kiêu ngạo.
Diệp Ân Tuấn thấy vợ mình tức giận, vội vàng nói: “Anh với cậu ấy không giống nhau, anh có vợ con rồi, trở về làm cái gì? Cho dù có trở về đi nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569765/chuong-1225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.