Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan cảm nhận được sự thê lương của mình rồi.
“Ân Tuấn nhà tớ khi nào mới quay về?”
“Vụ án được phá thì sẽ quay về thôi. Có điều tớ nghe nói Phương Nguyên không định truy cứu nguyên nhân cái chết của Thành Lâm nữa.”
Lời của Tiêu Niệm Vi khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững người.
“Không truy cứu sao? Thành Lâm chỉ là người quản lý của anh ta, anh ta có thể nói là được sao?”
“Cậu sợ là không biết thân phận thật của Phương Nguyên nhỉ?”
Nghe thấy Tiêu Niệm Vi nói như vậy, Thẩm Hạ Lan không khỏi sững ra.
“Không phải chỉ là một ngôi sao điện ảnh tuyến đầu sao? Có thể có thân phận gì?”
“Anh ta là nhị điện hạ của nước T, cậu đừng nói cậu không biết.”
Thẩm Hạ Lan ngây ra, hình như từng nghe ai nói, lại giống như chưa từng nghe, gần đây có quá nhiều chuyện đã xảy ra rồi, đầu óc của cô đều muốn loạn cả lên rồi.
Bây giờ nghe Tiêu Niệm Vi nói như vậy, cô lập tức có hơi được khai thông.
“Ý của cậu là Phương Nguyên đã sử dụng quan hệ ngoại giao sao?”
“Là như thế, không sai. Hơn nữa Thành Lâm là một cô nhi, Phương Nguyên xem như là người liên hệ trực tiếp của anh ta. Anh ta nói không truy cứu, Diệp Ân Tuấn tự nhiên cũng sẽ không sao rồi. Có điều Bộ ngoại giao nước ta vẫn hy vọng có thể tra rõ vụ này, cho nên phía trên có người vào cuộc rồi.”
Nghe thấy tin này, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan rất không tốt.
“Rốt cuộc là ai đáng ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569712/chuong-1172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.