“Xin lỗi, tôi lập tức đi làm lại.”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói của cô bé, vô cùng ủy khuất, nhưng cũng kìm chế.
Diệp Minh Triết không có động tĩnh, lạnh mặt tắt video call, vừa quay đầu thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đứng ở đằng sau mình, dáng vẻ lãnh khốc vừa rồi lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
“Mẹ!”
Cậu bé lưu loát nhảy xuống ghế, nhanh chóng đi đến trước mặt Thẩm Hạ Lan, lập tức khép hai chân lại, rất nghiêm túc dùng nghi thức quân đội với Thẩm Hạ Lan.
“Báo cáo mẹ đại nhân, con đến rồi!”
Khóe miệng của cậu bé nở một nụ cười khẽ, cực kỳ giống dáng vẻ của Diệp Ân Tuấn.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan đều sắp hòa tan rồi.
“Thằng nhóc thối! Thật là có hình có dáng nha!”
Đáy mắt của Thẩm Hạ Lan chứa đựng một ít nước mắt.
Diệp Minh Triết vội vàng rót một ly nước đưa tới cho Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ, mẹ sao lại đến vậy? Con cũng không ngờ mẹ sẽ đến thăm con.”
“Nhìn lời này con nói, lẽ nào mẹ đến thăm con trai của mẹ cũng không được?”
Thẩm Hạ Lan nhận lấy chiếc ly mà Diệp Minh Triết đưa, trong lòng cảm khái không thôi.
“Hoa là con tặng sao?”
“Tiền là lão Diệp trả.”
Diệp Minh Triết nhảy lên trên ghế, đung đưa hai chân, nét cười trên mặt rất khiến người khác yêu thích.
“Mẹ rất thích.”
“Đương nhiên, mắt nhìn của con mà.”
Diệp Minh Triết cảm thấy Thẩm Hạ Lan đã gầy, trong lòng có hơi trách Diệp Ân Tuấn không có chăm sóc tốt mẹ, không khỏi nói: “Mẹ, mẹ đừng vất vả như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569687/chuong-1147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.