Thẩm Hạ Lan cười nhạt mà hỏi thăm.
Đôi con ngươi Vu Linh đột nhiên lập loè một cái, sau đó cười nói: “Dì đã từng tuổi này rồi, làm gì còn xịt nước hoa chứ. Có thể cháu ngửi sai rồi đó.”
“Vậy ư? Vậy thì có thể thật sự là do mũi cháu quá tệ rồi. Gần đây bị thương, cứ ở bệnh viện mãi, bây giờ ra ngoài, ngửi cái gì cũng thấy thơm hết.”
Thẩm Hạ Lan vẫn cười, nhưng ý cười không được thật lòng lắm.
Vu Linh có chút kinh ngạc mà nhìn cô: “Bị thương? Chuyện gì vậy? Có nặng không?”
Trong lòng Thẩm Hạ Lan cười lạnh không ngớt.
Tin Facebook mà cô bị Thẩm Niệm Niệm làm bị thương gần như sắp trở thành No1 hot search rồi, cho dù bà ta lớn tuổi rồi, không lướt Facebook thì cũng sẽ nghe Tử nói một hai câu chứ, càng huống hồ chuyện mà Tử biết, bà ta sao có thể không biết được?
Thẩm Hạ Lan chưa từng nghĩ Vu Linh có vấn đề, nhưng không ngờ mới ngày đầu tiên về mà nội gián đã xuất hiện trong nhà rồi?
Trong lòng cô đã có suy tính, cười nhạt mà nói: “Cũng không có gì lớn, bây giờ không phải vẫn ổn sao. Có một số người, cứ trăm phương ngàn kế muốn cháu chết, đáng tiếc mạng của cháu quá lớn, làm sao đây? Cháu cũng rất bất lực.”
Nói xong, cô tinh nghịch mà nhún vai một cái.
Vu Linh ho khụ một cái, vội vàng nói: “Cháu đang định ra ngoài à?”
“Ừm, qua nhà ông ngoại cháu. Dì à, bữa trưa không cần để cơm cho cháu, cháu ở bên ông ngoại ăn.”
Thẩm Hạ Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569665/chuong-1125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.