Diệp Ân Tuấn nghe xong gật đầu nói: “Được rồi, làm bảng pha màu, sau đó đi tìm mười một họa sĩ này yêu cầu bọn họ cùng nhau khởi kiện. Nhân tiện để cho giới truyền thông làm bùng nổ chuyện này.”
“Vâng.”
Thuộc hạ nhận lệnh rời đi.
Nếu chuyện của ba Thẩm thật sự chắc chắn thì danh tiếng của ba Thẩm sẽ tụt dốc không phanh, thậm chí mất đi rất nhiều mối quan hệ, dù sao những người có mặt mũi đều là kẻ sĩ diện, sẽ không muốn nhận một người đạo nhái làm thầy.
Hiệu quả công việc của cấp dưới vẫn rất cao.
Trong một buổi tối, Facebook bùng nổ, phốt đạo văn của ba Thẩm một lần nữa càn quét toàn bộ mạng xã hội, thậm chí bảng màu sặc sỡ còn khiến người ăn dưa không khỏi thích thú.
“Thật kinh khủng quá đi? Sao chép phong cách và nét vẽ của mười một họa sĩ, điều này cũng thật ghê gớm quá.”
“Thẩm Phong này quá không biết xấu hổ đúng không? Bao nhiêu tuổi rồi, không ngờ mỗi bức tranh thành danh đều là đạo nhái, nghĩ sao vậy? Ông ta thật sự cho rằng mắt quần chúng đều mù sao?”
“Theo tôi, Thẩm Phong này đã lừa gạt thiên hạ nhiều năm như vậy, kiếm nhiều tiền vô lương tâm như vậy. Thật sự rất đáng ghét. Chẳng trách lại dạy dỗ ra một đứa con gái tàn nhẫn như Thẩm Niệm Niệm.”
Khu vực bình luận gần như thất thủ.
Tất cả đều mắng ba Thẩm, Thẩm Phong.
Mẹ Thẩm suýt nữa hết hơi mà chạy qua.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai đang gây chuyện với chúng ta? Muốn hại chúng ta thế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569637/chuong-1097.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.