Thẩm Hạ Lan ngáp một cái, cuối cùng cũng không kìm được buồn ngủ, nằm trên người Diệp Ân Tuấn, lẩm bẩm nói: “Nằm sấp thật mệt.”
Diệp Ân Tuấn trong mắt hiện lên vẻ đau khổ.
“Anh ôm em ngủ?”
Anh hỏi.
Thẩm Hạ Lan gật đầu, tựa vào cánh tay Diệp Ân Tuấn nhắm mắt lại, không lâu sau liền truyền đến tiếng thở đều đều.
Diệp Ân Tuấn nghĩ, khoảnh khắc bình dị này thật vô cùng đẹp đẽ.
Anh thực sự muốn thời gian ngừng lại, ôm Thẩm Hạ Lan như thế này đến cuối đời.
Lúc Lương Thiệu Cảnh đến, liền nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang ôm Thẩm Hạ Lan ngủ say.
“Chậc chậc chậc, ban ngày ban mặt, lại là nơi công cộng, không ổn lắm?”
“Không ăn được nho thì nói nho chua. Anh ra ngoài đợi đi, lát nữa tôi đến.”
Câu này của Diệp Ân Tuấn khiến Lương Thiệu Cảnh có chút phiền muộn.
“Ai không ăn được nho? Tiểu gia tôi đây cũng có một vợ một con gái nha.”
“Ừm, bác sĩ Tiêu để anh ôm thế này à?”
Diệp Ân Tuấn nheo nheo ánh mắt nhìn Lương Thiệu Cảnh, nói một câu.
“Nể mặt vợ anh đang ốm, tôi không chấp nhất anh.”
Nói xong, anh ta tức giận mở cửa bước ra ngoài, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thật sự ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Thẩm Hạ Lan, Tiêu Niệm Vi không gấp chính mình không được.
Đây không phải là phải sợ vợ, mà gọi là tôn trọng.
Lương Thiệu Cảnh trong lòng nói thầm, nhấc chân bước ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn thấy Lương Thiệu Cảnh đi rồi, mới nhẹ nhàng đặt Thẩm Hạ Lan xuống.
Hai hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569626/chuong-1086.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.