Thẩm Hạ Lan xua tay, nhìn người đàn ông trước mặt, cười nói: “Đừng nói xin lỗi với em. Gần đây anh đã nói quá nhiều rồi. Mỗi lần có chuyện đều nói xin lỗi, nhưng thật ra chuyện đó không liên quan gì đến anh. Anh không thể cứ bảo vệ em mãi, đối thủ cũng không phải lúc nào cũng có thể tìm thấy lối vào. Chẳng phải có câu nói, không sợ bị trộm, chỉ sợ bị kẻ trộm để mắt. Em đã bị để mắt rồi, đương nhiên có bảo vệ chặt chẽ đến đâu cũng vô ích. “
Diệp Ân Tuấn nghe những lời này, có chút cảm giác không thể giải thích được.
“Em nhớ mấy đứa nhỏ.”
Đây là những lời thật lòng của Thẩm Hạ Lan.
Cô rất nhớ mấy đứa nhỏ, nhưng vì vết thương nên cô không thể gặp các con, đây là điều phiền lòng nhất.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Anh sẽ cho bọn nhỏ tới gặp em.”
“Đừng, để tụi nhỏ nhìn thấy em như thế này rồi lại lo lắng, đặc biệt là nhóc thúi Minh Triết, bây giờ thân phận nó khác rồi, bên đó có rất nhiều quy tắc, nếu biết em đang bị thương, lại không màng tất cả chạy đến đây, tương lai coi như xong.”
Lúc Thẩm Hạ Lan nói đến mấy đứa nhỏ, ánh lên trong mắt là niềm vui, sự thiêng liêng, còn mang chút dịu dàng.
Diệp Ân Tuấn nhìn cô như vậy, có cảm giác năm tháng yên bình không thể giải thích được.
Nhưng nghĩ kỹ lại xem, ở đâu có nhiều năm tháng yên bình như vậy? Chẳng qua chỉ là có người gánh vác thay cho mình.
Trong cuộc hôn nhân của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569624/chuong-1084.html