Thành Lâm lại nhíu mày nói: “Nhưng mà thiên hạ này làm sao có bức tường không lọt gió cơ chứ? Cậu đã biết thân phận thật của Thẩm Hạ Lan, vậy thì cái ngày mà thân phận của cô ta bị bại lộ còn xa à?”
Ánh mắt của Phương Nguyên đột nhiên híp lại.
Đúng là anh ta chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Biết được thân phận của Thẩm Hạ Lan là do trong lúc vô ý biết được từ trong miệng của bà vú, vì để bảo vệ cho Thẩm Hạ Lan, cũng vì để bảo vệ cho bà vú, anh ta phái người đưa bà vú đi, bí mật bảo vệ.
Chỉ là thật sự không có ai biết thân thế của Thẩm Hạ Lan à?
Phương Nguyên đột nhiên không thể bình tĩnh.
Thành Lâm nhìn thấy anh ta như thế này, cũng không dám làm phiền mà chỉ đứng dậy đi rót cho anh ta một ly nước, sau đó im lặng lùi ra.
Khói điếu thuốc đốt đến ngón tay của Phương Nguyên, anh ta mới phản ứng được, nhưng mà trong căn phòng chỉ còn lại có một mình anh ta.
Anh ta hơi rũ mắt xuống, vô thức lấy điện thoại di động ra tìm được một số điện thoại rồi gọi qua.
“Điều tra cho tôi gần đây có phải có một người phụ nữ tên là Thẩm Niệm Niệm đến nước T, vận dụng hết tất cả quan hệ chơi chết người phụ nữ này.”
Lúc này, đôi mắt của Phương Nguyên lạnh lẽo đến đáng sợ, không hề tương xứng với hình tượng người đàn ông ấm áp trên màn hình.
Có lẽ đây mới chính là dáng vẻ chân chính của anh ta.
Từ nhỏ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569607/chuong-1067.html