Trong lòng của Thẩm Hạ Lan lộp bộp một tiếng.
“Thẩm Niệm Niệm?”
Lúc cô nói tới cái tên này, roi thứ ba đã quất lên trên người của Thẩm Hạ Lan.
Lần này, thiếu chút nữa Thẩm Hạ Lan đã ngất xỉu.
Cái roi này cộng thêm gai, có thể nhìn thấy được đối phương hận cô đến tận xương tủy.
Lần này, thiếu chút nữa là Thẩm Hạ Lan đã không thở nổi, một ngụm máu kẹt ở yết hầu, vô cùng đau rát.
“Thẩm Niệm Niệm, cô là Thẩm Niệm Niệm!”
Thẩm Hạ Lan hết sức quen thuộc đối với mùi nước hoa của Thẩm Niệm Niệm, có thể hận mình như vậy, hận không thể giết chết mình cũng chỉ có Thẩm Niệm Niệm mà thôi.
Thẩm Niệm Niệm nghe thấy Thẩm Hạ Lan gọi tên của mình, lúc giơ tay lên chuẩn bị quất cho Thẩm Hạ Lan thêm một roi, ở bên ngoài đột nhiên lại truyền đến tiếng bước chân.
“Cô chủ, có người đến, chúng ta đi nhanh lên đi.”
Thẩm Niệm Niệm thở phì phò nhìn Thẩm Hạ Lan ngồi trước mắt, lạnh lùng nói: “Tôi muốn giết cô ta!”
“Người đến là Diệp Ân Tuấn, cô chủ, nếu như chúng ta còn không đi thì sẽ không đi được nữa đâu.”
Đối phương nửa lôi nửa kéo Thẩm Niệm Niệm đi khỏi.
Toàn thân của Thẩm Hạ Lan đau rát, thân thể không tự chủ được co rút lại.
Thẩm Niệm Niệm, ba roi ngày hôm nay, sớm muộn gì cô cũng sẽ đòi lại.
Cuối cùng, ở bên ngoài đã vang lên âm thanh tiếng bước chân dồn dập.
“Chắc là bà chủ đang ở đây.”
Lúc nghe thấy âm thanh của Phi, rốt cuộc Thẩm Hạ Lan cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569592/chuong-1052.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.