Thành Lâm thấy Diệp Ân Tuấn lại muốn ra tay, anh ta vội vàng lớn tiếng nói: “Thật sự là cậu ấy không có đưa đi, hai ngày nay Phương Nguyên nhà chúng tôi vẫn luôn ở trong bệnh viện, nhiều nhất thì cũng lấy danh nghĩa của Thẩm Hạ Lan đưa chút trái cây cho đoàn làm phim mà thôi. Chuyện này cũng không thấy Thẩm Hạ Lan cảm kích Phương Nguyên chúng tôi, bây giờ không thấy cô ta đâu thì có liên quan gì với Phương Nguyên của chúng tôi chứ, rốt cuộc là các người có nói đạo lý không hả?”
“Thành Lâm, im miệng lại!”
Phương Nguyên vội vàng quát lớn Thành Lâm.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn lại càng thêm âm trầm.
“Lấy danh nghĩa của Hạ Lan để tặng trái cây cho đoàn làm phim, một lát sau sẽ tính sổ chuyện này với anh, tốt nhất là anh đừng có lừa gạt tôi, nếu như để cho tôi biết anh đã giấu Hạ Lan, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định đâu, tôi sẽ không bỏ qua cho anh cùng với người đứng sau lưng anh, đừng tưởng là bối cảnh của các người mạnh thì tôi không dám động tới các người.
Phương Nguyên, anh tốt nhất đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi!”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì lại ném Phương Nguyên đi, sau đó xoay người đi khỏi.
Phương Nguyên bị ném một cái lão đảo thiếu chút nữa ngã xuống từ trên giường, vẫn may là Thành Lâm tay mắt nhanh nhẹn đỡ anh ta, anh ta mới có thể may mắn sống sót.
“Người này là ai vậy, Phương Nguyên, sao cậu lại…”
“Anh ta là Diệp Ân Tuấn.”
Lời nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569587/chuong-1047.html