Dù sao thì Diệp tổng nhà bọn họ cũng không thiếu chút tiền ấy.
Diệp Ân Tuấn thấy cũng đúng là như vậy, chỉ cần Thẩm Hạ Lan có thể vui vẻ trở lại đoàn, có tốn bao nhiêu tiền đi nữa anh cũng không quan tâm, lúc này mới có tiết mục Phi đến tài trợ thiết bị cùng với đưa đồ ăn.
Đoàn đội Giang Sơn đều làm âm nhạc, cũng không hiểu biết gì nhiều đối với thức ăn, nhưng mà đối với dụng cụ âm nhạc thì lại hết sức để ý.
Những dụng cụ âm nhạc mà Diệp Ân Tuấn đưa đến có vẻ đều là những mặt hàng cao cấp có giá trị không nhỏ, trong lúc nhất thời làm cho những người trong đoàn đội Giang Sơn đều nâng cao tinh thần.
Lúc đầu, ngày hôm nay Thẩm Hạ Lan cầm theo đàn tranh có giá trị ba trăm triệu đến đây, bọn họ đã bị vả vào mặt, cảm thấy Thẩm Hạ Lan ỷ vào mình nhiều tiền nên đắc ý, nhưng mà bây giờ mỗi một dụng cụ âm nhạc của bọn họ đều có giá trị không dưới ba trăm triệu, tất cả mọi người đều có một loại cảm giác nằm mơ.
“Sếp Thẩm, cái này… cái này sao có thể được chứ?”
Giang Sơn hơi lắp bắp.
Mặc dù Giang Sơn là nhà soạn nhạc nổi tiếng trong giới, nhưng mà cũng không có nhiều tiền, huống hồ gì trong nhà còn có một em trai bị bại não, nhiều năm như vậy số tiền mà Giang Sơn kiếm được trên cơ bản đều dâng cho bệnh viện.
Cho dù có lòng muốn mua dụng cụ âm nhạc đáng tiền cho đoàn đội của mình, nhưng vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569581/chuong-1041.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.