Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn vô cùng khó coi.
“Thẩm Hạ Lan, đừng quậy nữa! Về nhà!”
Anh muốn vòng qua bế Thẩm Hạ Lan lên, nhưng Thẩm Hạ Lan lại dịch sang bên cạnh, trực tiếp tránh anh.
“Anh đi ra! Ai muốn về nhà với anh chứ? Không về! Đã ly hôn rồi, về cái rắm!”
Thẩm Hạ Lan ợ một cái, ánh mắt mông lung nói.
Sát khí quanh người Diệp Ân Tuấn lập tức tỏa ra, ngay cả không khí xung quanh cũng lạnh dần.
Người của công ty nhìn thấy cảnh này, mọi người không biết nên nói cái gì, có người đã gọi điện cho Triệu Tâm Hằng.
Diệp Ân Tuấn hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lửa giận của mình, lần nữa đi tới, gần như cưỡng ép bế Thẩm Hạ Lan lên.
“Anh thả em xuống! Diệp Ân Tuấn, đồ khốn! Chúng ta đã ly hôn rồi!”
“Im miệng!”
Lửa giận của Diệp Ân Tuấn đang bốc lên hừng hực.
“Thẩm tổng…”
Có người muốn đi lên ngăn cản, nhưng bị đôi mắt đông chết người không đền mạng đó của Diệp Ân Tuấn dọa, vội vàng lùi lại một bước.
“Vô dụng!”
Lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lại với nhau, nói lầm bầm, lại cảm thấy dạ dày cuộn trào khó chịu.
Cô vỗ Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Em muốn nôn.”
Lông mày của Diệp Ân Tuấn càng nhíu chặt.
Anh nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Thẩm Hạ Lan, cuối cùng là nhìn không nổi nữa, bế Thẩm Hạ Lan đi về phía nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh bị Diệp Ân Tuấn dọn sạch rồi.
Anh sau khi bế Thẩm Hạ Lan đi vào, để cô ở trên bồn rửa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569549/chuong-1011.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.