Ai mượn gan trời hả, vậy mà dám ngang nhiên nhằm vào Thẩm Hạ Lan như vậy?
“Tra cho tôi! Mặc kệ là tiêu tốn bao nhiêu sức người sức của, tôi đều phải biết người đó là ai!”
Phi đi điều tra, Diệp Ân Tuấn đứng canh ở cửa phòng phẫu thuật, lồng ngực khó chịu đến ngạt thở.
Tiêu Niệm Vi cố gắng hết sức cắp cứu cho Thẩm Hạ Lan, nhưng cô ta không thể lấy cánh tay trên bụng cô ra được.
Đây là chấp niệm của một người mẹ.
Có lẽ khoảnh khắc bị tông bay ra ngoài, Thẩm Hạ Lan biết con của mình không có duyên đến thế giới này, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức bảo vệ đứa bé.
Lúc này, đôi mắt của Tiêu Niệm Vi đột nhiên có chút ươn ướt.
“Hạ Lan, buông tay ra thì tôi mới có thể cứu cô được, mới có thể khiến đứa bé yên nghỉ.”
Giọng của Tiêu Niệm Vi không lớn, cô ta thì thầm vào tai Thẩm Hạ Lan, cô ta biết Thẩm Hạ Lan sẽ nghe thấy.
Quả nhiên, từ trong khóe mắt Thẩm Hạ Lan chảy ra một hàng nước mắt, sức lực ở cánh tay cũng nới lỏng ra.
Trong lòng Tiêu Niệm Vi cũng rất khó chịu.
Cô ta đã từng làm vô số ca phẫu thuật, nhưng thành thật mà nói cô ta chưa từng tiếp nhận một ca phẫu thuật như vậy. Nếu đối phương không phải là Thẩm Hạ Lan thì có lẽ cô ta sẽ không nhận một ca phẫu thuật như vậy rồi.
Thật sự quá đau lòng.
Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang hôn mê, Tiêu Niệm Vi bắt đầu phẫu thuật.
Ca phẫu thuật kéo dài hơn một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569528/chuong-990.html