“Tôi thật xui xẻo.”
Anh ta không thể không thừa nhận vận may của mình quá tệ.
“Vậy anh có định nói ra hết mọi chuyện không?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Hoàng Phi, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Hoàng Phi im lặng.
Diệp Ân Tuấn ôm vai Thẩm Hạ Lan, nhẹ giọng nói: “Về trước đi, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ nói thôi, anh ta không nói cũng không sao, dù sao thì chúng ta cũng có cách để biết. Bây giờ sương càng lúc càng dày, đừng để bị cảm lạnh.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, hai người bước ra ngoài.
Hoàng Phi đột nhiên lên tiếng.
“Tôi nói, hai người có thể tha mạng cho tôi không?”
“Có thể.”
Thẩm Hạ Lan trả lời rất dứt khoát, điều này khiến Diệp Ân Tuấn có chút bắt ngờ.
“Đừng mềm lòng.”
Thẩm Hạ Lan cười lắc đầu nói: “Em tự có suy tính.”
Sau khi nhận được câu trả lời của Thẩm Hạ Lan, lúc này Hoàng Phi mới trầm giọng nói: “Đúng là tôi đã đánh gãy chân của Lam Dũng.”
“Lý do? Lẽ nào là do tôi yêu cầu anh ta kiểm tra tài khoản của công ty du lịch nên anh đã xuống tay tàn nhẫn như vậy?”
Khi Thẩm Hạ Lan nghĩ đến điều này, trong lòng cô thầm ước có thể lột da của Hoàng Phi.
Hoàng Phi gượng cười nói: “Đương nhiên là không phải, nếu chỉ là vì cái công ty du lịch đó thì không đến mức phải làm như vậy.”
“Vậy rốt cuộc là vì sao?”
Hoàng Phi lại im lặng.
Lần này, Thẩm Hạ Lan không thúc giục anh ta, yên lặng chờ đợi.
Cuối cùng Hoàng Phi cũng mở miệng nói.
“Là có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569497/chuong-959.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.