Nếu như ngay cả cô cũng không thể bảo vệ được Lam Tử Thất, còn có ai có thể cho cô ấy hy vọng?
Thẩm Hạ Lan nghĩ thông một điểm này thì cũng không có tiếc nuối và không nỡ nữa.
Trong cuộc đời tóm lại phải đối mặt với quá nhiều sự lựa chọn, chỉ cần bản thân cảm thấy đáng là được rồi.
Thẩm Hạ Lan cất máy tính đi, để vào trong kệ sách.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Diệp Ân Tuấn cũng tỉnh.
“Anh tỉnh rồi sao?”
Thẩm Hạ Lan cười có chút nịnh nọt.
Diệp Ân Tuấn day mắt thư giãn, khẽ liếc nhìn cô, hỏi: “Có chuyện gì muốn nhờ anh sao?”
“Sao anh biết?”
“Trên mặt em đều viết cả rồi.”
Diệp Ân Tuấn vừa rửa mặt vừa nói.
Thẩm Hạ Lan cảm thầy ở trước mặt Diệp Ân Tuấn một chút bí mật cũng không có.
“Con người của anh thật là quá nhàm chán, anh không thể giả vờ không biết sao? Trêu em cũng được!”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cười.
“Em là chó à? Còn muốn anh trêu?”
“Diệp Ân Tuần, anh ngứa da phải không?”
Thẩm Hạ Lan có hơi buồn bực.
Người đàn ông này có khi sủng cô tới tận trời, có khi cái miệng này thật sự quá thiếu đòn.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Hạ Lan thì bật cười.
“Em bây giờ động tay với anh, anh cũng không dám động tay với em. Nói đi, chuyện gì cần chồng của em giúp?”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy tiếng chồng này của Diệp Ân Tuần, tai tự dựng có hơi nóng rực.
“Khụ khụ, nghe ngóng một người với anh.”
Thẩm Hạ Lan có hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569482/chuong-944.html